Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1352

Chương 1352: Chủ nhân của thần khí! "Trương Hải Phong này thật sự là lợi hại, hắn tên là Hải, lợi dụng biển để đạt được mục đích của mình, vận khí của hắn thật sự rất mạnh!" "Bị cảm xúc của thính giả hiện trường lan truyền làm cho ta có chút kích động!" "Suy cho cùng ta cũng là Đại Tông Sư thứ hai trong thiên hạ. Hay là ta cũng viết tự truyện của chính mình để truyền cảm hứng cho những nhân sĩ giang hồ có ước mơ nhỉ?" "Để ta suy nghĩ xem, ta làm sao đột phá được? Ta ở lì trong rừng Trường Phong nửa tháng, nhưng kỳ thực không cần nửa tháng mới có thể đột phá Đại Tông Sư!" "Con đường để đạt được sự đột phá đến một cách tự nhiên, đơn giản, không tốn công sức gì cả, chỉ cần ngủ một giấc, ngày mai chính là Đại Tông Sư!"
"Không có gì rình rang, cũng không có chuyện giống như Trương Hải Phong nhìn thấy rồng hút nước rồi đạt được thành tựu!"
"Thật xấu hổ. Một cuốn tự truyện như vậy làm sao mà viết ra được? Một chút cũng không có cảm giác làm cho người ta có cảm giác mãnh liệt mênh mông!"
Hoàng Đông Kiệt liền thở dài, đôi khi mọi chuyện quá đơn giản, hắn cũng không thể nào không biết xấu hổ mà viết tự truyện của mình.
"Một đời này đột phá Đại Tông Sư không hề có sóng gió dập dìu gì, viết ra sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy ta đang tự hô hào, hay là ta nên viết chuyện ta là vương gia ở thế giới kia nhỉ?" Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một chút, tạm thời gác ý định này sang một bên, dù sao hắn còn có nhiều thời gian, có viết truyện thành vương gia hay không sẽ bàn sau.
Thấy khách nghe đều khen thưởng, Hoàng Đông Kiệt không phải là người keo kiệt nên lấy ra năm lạng bạc ném qua người một cách dễ dàng, rồi vững vàng đáp xuống bàn tiên sinh thuyết thư. Tiên sinh thuyết thư nhìn năm lạng bạc trên bàn, hắn vội nhìn Hoàng Đông Kiệt thì phát hiện Hoàng Đông Kiệt mặc trang phục quý giá, khí chất phi thường, hắn biết ngay Hoàng Đông Kiệt không phú thì quý, là một người không thiếu gì tiền. Hắn không từ chối năm lạng bạc, khi đối mặt với những người giàu có quyền quý, nếu ngươi từ chối phần thưởng của bọn họ, bọn họ sẽ cảm thấy ngươi coi thường bọn họ.
Tiên sinh thuyết thư không muốn phiền phức nên cầm năm lạng bạc ngay ngắn, khép quạt lại và gật đầu hai cái để bày tỏ lòng biết ơn với Hoàng Đông Kiệt.
Những người nghe khác nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt ra tay hào phóng như vậy, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, thậm chí võ giả nhập phẩm còn thấy hắn có chút bản [ĩnh.
Thủ pháp ném bạc tuy rất tùy ý nhưng năm lạng bạc rơi xuống bàn không hề bị lực bật lại do va chạm mà thay vào đó, năm lạng bạc lần lượt tập hợp lại với nhau.
Kỹ thuật này rõ ràng vượt quá năng lực của các võ giả nhập phẩm và tam phẩm như bọn họ, nháy mắt, tất cả đều thu lại †ầm nhìn, ý tưởng cướp giàu chia nghèo nháy mắt biến mất.
Dù ở trong giang hồ không thể tách rời việc đánh giết, thậm chí bị đâm chém, đạo lí đối nhân xử thế ngươi có thể không có, nhưng ngươi nhất định phải có nhãn lực.
Nếu bạn không có thị lực tốt, ha ha, bạn sẽ trở nên vô ích trên thế giới.
Tiên sinh thuyết thư rất lạc quan khi nhìn thấy thu nhập của ngày hôm nay, đồng thời cũng thấy sự đam mê và nhiệt tình của người nghe vẫn chưa dừng lại vì, thế hắn không có thu quán trở về, ngược lại nói nhiều hơn một chút.
"Trương Hải Phong hoàn thành quá trình lột xác, bước vào một cảnh giới mới mà tiền nhân chưa có ai từng bước vào, đã biến trẻ lại và ngoại hình đã trở lại như tuổi trung niên!"
"Trương Hải Phong đạt được Đại Tông Sư, không những không khoe khoang mà còn trở nên khiêm tốn. Hắn trốn tránh sự theo đuổi của người giang hồ và trở về sống trong Đạo Môn!" "Tuy là ở lì trong nhà nhưng không có nghĩa là hắn mặc kệ thế sự. Chỉ cần đó là điều có hại cho giang hồ, hoặc ác nhân nào đã làm chuyện người thần căm phẫn, hắn đều sẽ ra tay!"
"Số lần hắn ra tay rất ít nhưng mỗi lần đều là một sự kiện lớn khiến người trong thiên hạ khiếp sợi"
"Hơn một trăm năm trước, giáo chủ của Ma Giáo đã dẫn dắt người trong Ma Giáo gây họa cho giang hồ, hắn đã ra tay!" "Lần đó, giáo chủ Ma Giáo chết, bốn hộ pháp đã chết ba, một người trốn thoát. Những cao thủ khác của Ma Giáo cũng không thể thoát khỏi số phận tử vong!" "Lần đó, Ma Giáo không chỉ nguyên khí đại thương mà còn thương đến căn cơ rất sâu, đến mức hơn trăm năm nay bọn họ cũng không dám xuất hiện ở giang hồ!" "Không biết sau hơn trăm năm bọn họ đã khôi phục được bao nhiêu!"
"Lần thứ hai Trương lão thần tiên ra tay là sáu mươi năm trước. Khi đó, một đệ tử nòng cốt của Đạo Môn đã chết ở tiểu phiên quốc!"
"Tiểu phiên quốc đó là quốc gia mạnh nhất trong số phần đông các tiểu phiên quốc với đội quân mười vạn người!"
"Sau khi biết được đệ tử nòng cốt Đạo Môn đã chết vì tranh giành một nữ tử với thái tử của tiểu phiên quốc, Đạo Môn đã yêu cầu tiểu phiên quốc giao thái tử ra" "Tiểu phiên quốc ỷ có mười vạn quân đội, vô cùng ngạo mạn, cho rằng Đại Tông Sư có mạnh hơn nữa cũng là người mà thôi, chắc chắn rằng lão Trương bất tử không dám ra tay và nghiêm khắc từ chối yêu cầu của Đạo Môn!"
"Đối mặt với sự khiêu khích của tiểu phiên quốc, Trương lão thần tiên xuất động. Hắn trước mặt thế nhân xem mười vạn quân đội giống như đồ trang trí!" "Tinh thần dị lực của Trương lão thần tiên được giải phóng. Đối mặt với tỉnh thần dị lực của Đại Tông Sư, người tâm chí không kiên định, sợ hãi thì chỉ có ngất xỉu!"
"Ngay lập tức, mười vạn quân có hơn hai vạn đã ngã xuống bất tỉnh!"
"Sau đó, Trương lão thần tiên xông vào quân trận, không ai có thể ngăn cản hẳn. Tất cả những người cản đường hẳn đều bị chân nguyên xuất hiện bên ngoài hắn đánh bay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận