Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 219. Nhóm năm người kỳ lạ gây náo loạn!




Đại phu thấy cảnh này thì cảm thấy hai vợ chồng này thật kỳ lạ, nhưng hắn cũng không lên tiếng quấy rầy, chuyện nhà người khác, hắn một người ngoài nhiều chuyện sẽ khiến người ta phiền lòng.
Không bao lâu sau, Dương đại nương bưng thuốc đã nấu vào.
“Nào, tiểu tử, mau cho thê tử ngươi uống thuốc.”
Dương đại nương cảm giác được thái độ của Trần Vũ Linh đối với Hoàng Thiên Trấn đã thay đổi bèn cố gắng đốc thêm vào, giao chuyện đút thuốc cho Hoàng Thiên Trấn.
Hoàng Thiên Trấn tiếp nhận thuốc đắng do Dương đại nương bưng tới, do dự nhìn Trần Vũ Linh, vừa nhìn thì thấy Trần Vũ Linh tự ngồi dậy tựa vào bên giường.
Trong lòng hắn vui vẻ, đây là ngầm thừa nhận cho hắn đến đút thuốc, hành động này có phải là đang tán thành ý tứ của hắn hay không.
“Còn thất thần làm gì, còn không mau đi!”
Dương đại nương cảm thấy Hoàng Thiên Trấn thật ngốc, hành động của cô nương kia đã nói lên tất cả, hắn còn ngây ngốc đứng nhìn không mau đi đút thuốc.
“À, à!”
Hoàng Thiên Trấn bưng thuốc ngồi bên giường, dùng thìa nâng múc một chút thuốc đắng, thuốc rất nóng, hắn chậm rãi thổi nguội lại đút.
Trong quá trình này, Trần Vũ Linh vẫn dùng đôi mắt to xinh đẹp của nàng nhìn Hoàng Thiên Trấn, tầm mắt không có bất kỳ né tránh nào, nhìn nhất cử nhất động Hoàng Thiên Trấn đang làm cho nàng.
Nàng không còn ngượng ngùng hay thẹn thùng như trước nữa.
“Có thể hơi đắng, vì để sớm khoẻ lại, có đắng hơn nữa cũng phải uống.”
Hoàng Thiên Trấn không chú ý đến ánh mắt của Trần Vũ Linh, đưa thìa thuốc đã thổi nguội tới.
“Ừm...”
Đắng quá!
Trần Vũ Linh uống một hớp, vẻ mặt trở nên căng thẳng, thuốc thật đắng, nhưng nàng vẫn nuốt xuống mà không nhổ ra.
Hoàng Thiên Trấn không thấy Trần Vũ Linh nhổ ra là tốt rồi, tiếp tục đút thuốc.
Không bao lâu sau, Trần Vũ Linh uống thuốc xong rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
“Đại nương, ngươi cứ đi chợp mắt một chút, nơi này đã có ta canh giữ.”

Hoàng Thiên Trấn thấy Trần Vũ Linh nhắm mắt nằm nghỉ ngơi, kêu Dương đại nương cũng đi nghỉ ngơi, Dương đại nương không từ chối, đi đến giường bên nghỉ ngơi.
Đại phu thấy chủ nhà không có sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hắn thì cũng không nói gì, nể mặt tiền bạc, xem y thư mệt mỏi, tùy tiện dựa vào bàn ứng phó một đêm cũng không có gì.
“Thiên Trấn, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta thật sự không sao.”
Trần Vũ Linh nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi bỗng nhiên mở mắt ra, khi nàng thấy Hoàng Thiên Trấn còn ngồi trên ghế trông coi nàng, nàng rất cảm động, lên tiếng khuyên nhủ Hoàng Thiên Trấn trở về nghỉ ngơi.
“Ta là người tập võ, không ngủ một hai ngày cũng không sao, cách bình minh chỉ khoảng một hai canh giờ, ngươi cứ để ta canh giữ một hai canh giờ này, bằng không ta không yên tâm.” Hoàng Thiên Trấn mỉm cười nói.
Trần Vũ Linh nhìn Hoàng Thiên Trấn một hồi cũng không nói gì nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, đêm nay nàng ngủ rất ngon.
Trời vừa sáng, nàng bị tiếng gà gáy đánh thức, mở mắt ra thấy Hoàng Thiên Trấn vẫn còn ở đó, nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Hoàng Thiên Trấn vẫn lẳng lặng nhìn gương mặt xinh đẹp Trần Vũ Linh sau khi ngủ say, mỹ nhân luôn khiến nam nhân nhìn mãi không chán, Hoàng Thiên Trấn cứ như vậy nhìn Trần Vũ Linh hồi lâu.
Hôm đó thấy Trần Vũ Linh tỉnh lại, lộ ra nụ cười xinh đẹp với hắn, hắn cũng mê mẩn, trái tim cũng đập loạn vài nhịp.
Hoàng Thiên Trấn lần đầu tiên ngượng ngùng né tránh tầm mắt của Trần Vũ Linh, hành động này khiến cho Trần Vũ Linh cười càng vui vẻ.
“Đại phu, ngươi nhìn xem, có phải nàng đã hoàn toàn khoẻ rồi hay không?”
Hoàng Thiên Trấn kéo đại phu đang mơ hồ lại xem một chút.
“Ta thêm tiền!”
Đại phu còn đang mơ mơ màng màng vừa nghe thêm tiền, cả người nháy mắt phấn chấn tinh thần, ra vẻ đức cao vọng trọng kiểm tra mạch cho Trần Vũ Linh.
“Được rồi, nàng đã hết sốt và ổn rồi.”
Đại phu kiểm tra xong nói.
“Vũ Linh, ngươi nghỉ ngơi một lát, ta đưa đại phu về trấn nhỏ rồi lập tức trở về.”

Hoàng Thiên Trấn nghe thấy Trần Vũ Linh không sao thì tươi cười bảo Trần Vũ Linh chú ý thân thể rồi đưa đại phu về đường cũ.
“Hắn có thể trở thành vị hôn phu của ngươi chứng tỏ duyên phận giữa ngươi và hắn đã sớm có, về sau hai vợ chồng các ngươi ở chung đàng hoàng đi.”
“Khi nào rời đi với hắn thì nói với đại nương một tiếng là được rồi.”
Dương đại nương thấy Trần Vũ Linh vẫn nhìn theo Hoàng Thiên Trấn rời đi thì cười ha hả nói. “Hắn nằm mơ, ta sẽ không dễ dàng rời đi với hắn như vậy!”
Trần Vũ Linh kiêu ngạo nói.
Dương đại nương thấy thế lắc đầu, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm cho gà vịt ăn.
“Tiểu tử, ngươi rất biết cách làm người, thu ngươi nhiều tiền như vậy ta phải tặng ngươi một món quà mới được.”
“Đây là bí dược ta nghiên cứu ra, chuyên môn giải quyết bất cập của nam nhân trong chuyện phòng the, yên tâm, rất nhiều người đã dùng, cũng không có vấn đề gì, ngươi có thể mạnh dạn sử dụng.”
Đại phu nhận được rất nhiều bạc, hắn tươi cười lại thần bí lấy ra một bình thuốc nhỏ ở trong rương thuốc nhét vào tay Hoàng Thiên Trấn, hắn trở về y quán...
Hoàng Thiên Trấn nhìn bình thuốc nhỏ đại phu nhét cho, hắn rất buồn bực, ta là loại người này sao, ta cần loại thuốc này sao, xem thường ai đây!
Muốn vứt bỏ bình thuốc nhỏ trong tay, nghĩ nghĩ một chút, hắn vẫn thu hồi lại bỏ vào trong ngực. Nói như thế nào đây cũng là ý tốt của đại phu, làm sao có thể ném thuốc của đại phu ở trước cửa y quán chứ?
Khi nào trở về mới vứt đi, đây là tôn trọng tối thiểu cho đại phu. Hắn cảm thấy bình thuốc trong ngực sẽ không thể rơi xuống mới cưỡi ngựa trở về.
Sau khi trở về, quan hệ giữa Hoàng Thiên Trấn và Trần Vũ Linh trở nên tốt đẹp hơn, cùng nói chuyện phiếm, cùng làm việc không khác gì hai vợ chồng bình thường.
Hoàng Thiên Trấn biết Trần Vũ Linh còn không muốn rời đi sớm như vậy, hơn nữa hắn rất thích cuộc sống bình thường bây giờ, hắn cũng không nhắc tới việc dẫn Trần Vũ Linh rời đi.
Lại qua vài ngày nữa, Hoàng Thiên Trấn bị thương!
Hắn đụng phải vua hổ, tuy rằng hắn đã giết chết vua hổ nhưng trên vai trái của hắn cũng để lại vài vết thương do móng vuốt của vua hổ gây ra.
Trần Vũ Linh biết được tin tức, lòng nóng như lửa đốt vọt vào phòng Hoàng Thiên Trấn, vừa lúc thấy vết thương trên vai trái sau lưng Hoàng Thiên Trấn...
Hết chương 219.

Bạn cần đăng nhập để bình luận