Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 970. Bản lĩnh




“Không thể điều dưỡng thân thể quá nhanh. Phải thực hiện từng bước một. Bước tiếp theo là ma lực!”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy ma lực trong cơ thể vẫn còn yếu ớt bèn kích hoạt khả năng thôn phệ, thôn phệ nguyên tố ma pháp lơ lửng trong không trung, mặc kệ hệ ma lực nào hắn đều hấp thu hết!”
Thuật dẫn đường vận chuyển cho phép các loại nguyên tố ma pháp hội tụ, mở ra ma pháp Tinh Hải, vì sao Hoàng Đông Kiệt lại biết thuật dẫn đường, nguyên chủ cũng không sống uổng nhiều năm như vậy.
Khi còn trẻ, nguyên chủ vốn là học viên của học viện Ma Khí Trung Đô, học viện Ma Khí Trung Đô là một thế lực trung lập tuyệt đối, bọn họ chỉ chịu trách nhiệm bồi dưỡng nhân tài, không tham gia vào cuộc tranh đấu các thế lực khác.
Học viên tốt nghiệp, bọn họ sẽ không quản nữa.
Người may mắn được vào học viện ma khí đều sẽ thử xem mình có thiên phú trở thành ma pháp sư hay không, đáng tiếc nguyên chủ không được, chỉ có thể học được đấu khí.
Nhưng nguyên chủ còn ôm có ảo tưởng, tin rằng mình vẫn có cơ hội trở thành ma pháp sư nên tích cực thu thập các pháp môn thiền định và thuật dẫn đường...của ma pháp sư.
Ở tuổi của nguyên chủ, hầu như tất cả học viên cùng lớp đều chết hết rồi, nếu còn có người sống sót, thấp nhất cũng là cường giả cao cấp trên đại lục này.
“Thành công!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn vào trong cơ thể thấy ma pháp Tinh Hải giống như cảnh tượng trong vũ trụ, chỉ sau một đêm hắn đã bước vào hàng ngũ ma pháp sư, còn là một ma pháp sư toàn hệ.
Lúc này Coway đang lảng vảng ngoài cửa, hắn tự nhiên nhận ra nguyên tố ma pháp chung quanh xuất hiện dao động, khi nhìn thấy nguồn gốc đến từ phòng của đoàn trưởng, trong ánh mắt hắn xuất hiện cảm giác nghi ngờ.
Hắn muốn mở cửa đi vào, nhưng khi nghe thấy hơi thở của đoàn trưởng trở nên đều đặn và dần dần mạnh mẽ hơn, hắn biết lúc này đoàn trưởng đang thiền định.
Điều này càng làm cho hắn càng thêm khó hiểu, mười năm qua đoàn trưởng hầu như không rời khỏi tầm mắt của mình, không có cơ duyên, sao đoàn trưởng có thể thiền định thành công.
Còn là thiền định thành công ở tuổi tám mươi. Thực sự là kỳ lạ.
“Coway, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Sống đến tuổi này, ta đã thông suốt một số chuyện, tâm tình cũng rất tốt, không khỏi có chút cảm ngộ!”
Coway vừa nghe cũng hơi giật mình, đoàn trưởng thực sự có thể cảm giác được hắn đang ở ngoài cửa, mặc dù hắn không phải là ma pháp sư, cảm nhận được các nguyên tố ma pháp cũng không đặc biệt rõ ràng, nhưng hắn có thể phán đoán đoàn trưởng không chỉ là đạt được cảm ngộ nhỏ, mà có thể là cảm ngộ rất lớn.
Coway đứng ngoài cửa một lúc, không hỏi gì cả, quay người trở về phòng.
“Tuy nói chỉ cần người khác phát động đấu võ kỹ hoặc là ma pháp một lần là ta có thể học được, nhưng ta cũng đã già rồi, cũng không thể mỗi ngày đều đi khiêu khích người khác, tìm người khác đánh nhau!”
“Quên đi, công hội Mạo Hiểm Giả có thư viện, các hệ ma pháp dưới cấp bốn vẫn có, dùng chút điểm thưởng học tập trước đi!”
Hoàng Đông Kiệt trực tiếp phát huy khả năng thôn phệ, thôn phệ nguyên tố ma pháp tự do trong không khí rồi ngủ thiếp đi.
“Tốt lắm, ma lực toàn hệ tổng cộng gần như là cấp hai. Có thể đạt được thành tựu như vậy trong một đêm, loại năng lực thôn phệ này thật sự rất là bá đạo!”
“Không đúng, viên đá ma thuật của ta...!”
Ngày hôm sau, Hoàng Đông Kiệt thấy bảy viên đá ma pháp cấp thấp duy nhất còn lại trong hộp nhỏ đã biến thành rác, điều này làm cho Hoàng Đông Kiệt trong lòng buồn bực gần chết.
Điều này cho hắn biết sau này khi hắn kích hoạt năng lực tự chủ thôn phệ, hắn phải mang tất cả các đạo cụ chưa ma pháp ma lực, viên đá ma thuật, ma tinh...ra khỏi người hắn.
“Không cần đợi ta ăn trưa. Ta đi công hội Mạo Hiểm Giả học một chút ma pháp!”
Hoàng Đông Kiệt nói với Coway xong liền quay sang hướng công hội Mạo Hiểm Giả.
Coway vẫn trầm mặc ít lời, mặc dù phát hiện đoàn trưởng đột nhiên có rất nhiều bí mật, nhưng hắn tựa hồ không có hứng thú, tiếp tục ngẩn người...
Vừa bước vào công hội Mạo Hiểm Giả, Hoàng Đông Kiệt đã bị một đại hán chặn lại.
Không chỉ Hoàng Đông Kiệt biết đại hán này mà hầu như tất cả các Mạo Hiểm Giả ở Trấn Kerry đều biết hắn, hắn là Daniel, phó đoàn trưởng của đoàn mạo hiểm Chiến Phủ.
“Đây là một trăm đồng vàng. Người tặng Coway cho chúng ta đi!”
Từ trưởng nhóm Dillo Chio, Daniel biết Coway rất có thể là một kỵ sĩ cao cấp, đoàn mạo hiểm Chiến Phủ càng quyết tâm săn trộm Coway.
Vì vậy Daniel đến đây, nếu có thể dùng tiền để thu hút được một kỵ sĩ cấp cao thì cũng không có gì to tát.
“Một trăm đồng vàng, đoàn mạo hiểm Chiến Phủ của các ngươi thật giàu có!”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười, một trăm đồng vàng nhiều lắm, phải biết rằng nguyên chủ phấn đấu cả đời, tổng số tiền tiết kiệm được cũng chỉ hơn một trăm tám mươi đồng vàng.
Đoàn mạo hiểm Chiến Phủ lập tức lấy ra một trăm đồng vàng, có thể nói là rất khách sáo.
“Đoàn mạo hiểm Phá Hiểu của các ngươi đã có một ông lão về hưu. Ngươi tuổi tác đã cao còn phải bám chết lấy Coway? Với thực lực của Coway, hắn sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn!” “Một trăm đồng vàng là đủ cho ngươi bảo dưỡng tuổi thọ!”
Daniel ôm túi tiền vàng vui vẻ đưa Hoàng Đông Kiệt bên cạnh.
“Nếu ta nói không, các ngươi có không khách sáo với ta không?”
Hoàng Đông Kiệt không nhận tiền vàng, vẻ mặt thoải má nhìn Daniel.
Daniel nghe vậy lắc đầu.
“Ngươi là một người già, động thủ với ngươi là một chuyện đáng xấu hổ!”
“Hơn nữa ngươi là hóa thạch sống của công hội Mạo Hiểm Giả của trấn Kerry, là biểu tượng của Trấn Kerry. Đoàn mạo hiểm Chiến Phủ chúng ta từ khi thành lập đến nay còn chưa được một phần ba số tuổi của ngươi!”
“Nếu chúng ta động thủ với ngươi, trừ phi chúng ta không biết xấu hổ!”
Hoàng Đông Kiệt nghe xong lập tức mất hứng, sống lâu có khi sẽ được người khác kính nể.
“Ta không thể quyết định thay Coway. Nếu các ngươi có bản lĩnh câu trộm hắn, ta sẽ không nói gì!”
Hoàng Đông Kiệt nói xong, vòng qua Daniel đi về phía quầy tiếp tân của công hội.
Hết chương 970.

Bạn cần đăng nhập để bình luận