Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 456. Tổ tông sống!!




“Bẩm thái ti, ngự thường sứ bạch miêu từ phân bộ trở về biết được tình hình của Lục Thế Viễn, không nghe an bài tự đi Vân Châu giải cứu Lục Thế Viễn rồi.”
Lúc này sứ giả Ti bộ chạy tới bẩm báo.
“Nàng đi thì có ích lợi gì, ngay cả yêu vực của Tân Nương Xác Khô nàng cũng không vào được, nàng lấy cái gì giải cứu Lục Thế Viễn, tất cả đều là gây rắc rối cho người ta.”
“Thái ti, chúng ta phải nhanh chóng để ngự thường thái ti xuất phát mới được.”
Tô Hạo Hoa cảm thấy mèo trắng Khả Nhi quá không lý trí, không nghe an bài tự chạy tới Vân Châu, xem quy định của Trảm Yêu Ti là cái gì.
“Hãy để bộ phận xử lý tiếp theo chuẩn bị sẵn sàng, chờ ngự thường thái ti tiêu diệt Quan Tài Đen, lập tức để bọn họ tiến vào Vân Châu thanh trừ tàn dư chất độc.”
Lý Chí Đào nghĩ đến việc nhiều năm chưa từng đi gặp yêu vương đặc thù của thành tây, bèn chuẩn bị mượn cơ hội này đi gặp hắn.
Lục gia.
“Khụ khụ!”
Bốn phía không có người, Lục Hải Nguyên nhìn con rùa già trong ao chuẩn bị nói gì, kết quả nhi tử hắn chợt tỉnh lại.
“Phụ thân, phụ thân, cứu Viễn nhi, hắn, hắn bị thước Tân Nương bắt đi mất rồi.”
Lục Trạch thấy phụ thân cũng không biết lấy đâu ra sức nắm lấy tay phụ thân, thỉnh cầu phụ thân vận dụng tất cả quan hệ đi cứu nhi tử.
“Cứu ngươi trước đi, chỉ có bộ dạng xui xẻo này của ngươi mỗi ngày đều bị thương, nếu không phải mạng của ngươi đủ cứng, lão tử cũng phải tới mộ của ngươi mới có thể thấy ngươi.”
Giọng Lục Hải Nguyên lớn hơn, hắn quá hiểu nhi tử của hắn, có nguy hiểm nhi tử hắn luôn vọt tới phía trước.
Người đã bốn năm mươi tuổi còn liều mạng như vậy làm gì.
Không thể suy nghĩ cho người trong nhà, nếu không cẩn thận xuất hiện bất ngờ thì đó sẽ là sự thiếu trách nhiệm lớn nhất đối với gia đình.
“Ta, ta vẫn còn cứu được sao?”
Lục Trạch cố hết sức nhìn bốn phía, phát hiện nơi này là trong nhà, người thuyết thư không có ở đây, nơi này cũng không phải y quán dưới lòng đất, hắn ý thức được người có thể cứu hắn có thể vì đủ loại nguyên nhân không thể cứu hắn.
Thấy thế trong lòng hắn đã tự phán tử hình cho mình.
“Có, Lục gia của chúng ta cũng là gia tộc mang bí mật lớn, đã đến lúc cho ngươi biết bí mật lớn nhất của Lục gia chúng ta.”
Lục Hải Nguyên nói xong, ánh mắt dời về phía con rùa già trong hồ.
“Ta, Lục gia ta còn có bí mật sao?”
Lục Trạch nhìn theo cha mình, trong mắt có chút nghi hoặc nhìn rùa già, bí mật lớn chính là con rùa già này sao? Nó có thể có bí mật lớn nào ngoài việc sống lâu chứ?
“Tổ tông sống, tiểu bối khẩn cầu ngài cứu tiểu tử nhà ta đi.”
Lục Hải Nguyên muốn gọi lão rùa là Quy gia gia nhưng cảm thấy không đủ thân thiết.
Nghĩ đến chín đời Lục gia không rời không bỏ, nuôi dưỡng rùa già, rùa già sớm đã là một thành viên của Lục gia.

Hơn nữa rùa già đã tiễn hết mấy đời tổ tiên Lục gia bọn họ, rùa già là gia phả lục gia, hắn gọi lão rùa là tổ tông sống cũng có gì quá đáng.
“Phụ thân, ngươi đang làm gì vậy?”
Trong mắt Lục Trạch rùa già chính là một con rùa bình thường không có khai mở linh trí, điểm sáng duy nhất chính là có thể sống rất lâu.
Bây giờ thấy thái độ của phụ thân đối với con rùa già cũng cung kính giống như đối với tổ tiên của mình, hắn nghi ngờ có phải phụ thân hắn cảm thấy hắn đã không cứu được nữa, vì bi ai quá độ mà mắc bệnh lẫn của người già không.
“Không phải ngươi muốn biết nhất là thân phận thật sự của ngự thường thái ti sao, bây giờ ta nói cho ngươi biết, hắn chính là ngự thường thái ti của chúng ta, yêu vương đặc thù của thành tây.”
“Hắn cũng là bí mật lớn nhất của Lục gia ta!”
Lục Hải Nguyên nói với nhi tử thân phận của Hoàng Đông Kiệt.
“Hắn, hắn là ngự thường thái ti sao, phụ thân ngươi không nói đùa với ta chứ, khụ khụ!”
Lục Trạch bị phụ thân làm cho kích động ho khan tại chỗ.
“Phụ thân, ngươi nói thật sao?!”
Lục Trạch thấy phụ thân không giống như đùa giỡn với hắn, tim hắn dần dần đập nhanh hơn. “Bằng không mười mấy năm trước yêu loại đặc thù vừa mới xuất hiện, chúng ta đánh tan hắn, sao hắn có thể tốt bụng buông tha chúng ta như vậy.”
“Trảm Yêu Ti sẽ vô duyên vô cớ cho Lục gia chúng ta tài nguyên lớn như vậy sao?”
“Nếu như không phải vì ngự thường thái ti là tổ tông sống của chúng ta, Trảm Yêu Ti sẽ bỏ ra tài nguyên để bồi dưỡng Tiểu Viễn của ngươi sao?”
Mỗi một câu nói của Lục Hải Nguyên đều đánh tan sự hoài nghi trong lòng Lục Trạch.
“Tổ tông sống, khẩn cầu ngươi cứu hắn, nói như thế nào ngươi cũng nhìn hắn lớn lên.”
Lục Hải Nguyên không nhận được câu trả lời của rùa già, cho rằng rùa già không chịu ra tay cứu giúp, lại khẩn cầu lần nữa.
“Hai tên ngốc, lão đại đang ngủ, các ngươi không đánh thức hắn thì làm sao hắn đáp lại các ngươi.”
Hai con cá đỏ nhỏ bên trong đài quan sát được hưởng lợi nhiều năm bên cạnh Hoàng Đông Kiệt, đã sớm có thể mở miệng nói tiếng người rồi.
Thấy Lục Hải Nguyên còn ngây ngẩn khẩn cầu, không nhịn được nhắc nhở hắn một tiếng. “Ngủ sao?”
Lục Hải Nguyên nhìn rùa già lẳng lặng nằm sấp trên tảng đá lớn không nhúc nhích, mắt còn mở to, đây là mở to mắt ngủ.
Lục Trạch nghe được hai con cá tinh mở miệng nói chuyện, đôi mắt co lại, lúc này cuối cùng hắn đã tiếp nhận chuyện lão rùa nhà bọn họ thật sự là ngự thường thái ti khiến yêu ma thiên hạ e ngại.
“Làm thế nào để đánh thức hắn?”
Lục Hải Nguyên hỏi hai con cá tinh nhỏ.
“Công kích lão đại, để hắn cảm ứng được nguy hiểm thì tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
“Nhưng trên người lão đại có kết giới bảo hộ và Huyền Vũ phòng hộ, công kích của các ngươi có lẽ không sinh ra được nguy cơ cho lão đại.”
Cá tinh nhỏ nói.
“Ngươi thật ngốc, không nhất định phải công kích lão đại để hắn tỉnh lại, tùy tiện gây ra một chút động tĩnh thì không phải đánh thức được hắn rồi sao?”
Cá tinh lớn dùng ánh mắt kẻ ngốc yêu thương nhìn cá tinh nhỏ.
“Dám nói ta ngốc, ta liều mạng với ngươi!”
Cá tinh nhỏ cũng nhỏ nhen, không nói lời nào mà bắt đầu chiến đấu với cá tinh lớn.
Trùng hợp thay, trận đánh của chúng vừa vặn đánh thức Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt tỉnh lại thấy cảnh tượng này, đầu tiên là mơ hồ một hồi, sau đó tâm diễn một phen, rất nhanh hắn đã biết nguyên nhân kết quả.
“Tổ tông sống, khẩn xin...”
“Được, không cần phải nói nữa, ta biết rồi.”
Hoàng Đông Kiệt ngắt lời Lục Hải Nguyên, yêu lực vừa chuyển, Lục Trạch bay lên không trung, bốn phía sinh mệnh lực nồng đậm ngưng tụ, xông vào cơ thể Lục Trạch.
Không bao lâu sau, Lục Trạch hoàn toàn bình phục.
Lục Trạch không thể tưởng tượng nổi, cảm giác được thân thể truyền đến cảm giác tốt nhất, toàn bộ vết thương cũ biến mất không thấy đâu.
Hắn nhìn Hoàng Đông Kiệt muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Hết chương 456.

Bạn cần đăng nhập để bình luận