Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 127. Ngươi chỉ có thể chết trong tay ta




“Đao chủ!...”
Đám người Giang Mông Phong thấy Chung Hùng Nguyên hộc máu, sắc mặt biến đổi, dốc toàn lực đánh vỡ vòng vây của đám người Mạc Quy Đồ, chật vật không chịu nổi đi tới bên cạnh Chung Hùng Nguyên.
“Phụt!”
Chung Hùng Nguyên thấy trưởng lão đi tới bên cạnh hắn chỉ còn lại ba người, độc hỏa công tâm, hắn lại phun ra một ngụm máu.
“Vương gia, Từ Căn Duy bỏ chạy, hắn thấy Chung Hùng Nguyên nuốt máu, hắn liền giãy ra chạy thoát.”
Bạch Lão đi tới bên cạnh Hoàng Đông Kiệt nói.
“Lão trang chủ, ngươi thế nào?”
Sử Kiệt Đức cũng trở về, Hứa Luân Thạch xếp hạng 89 Thiên Bảng cảm thấy tình huống không ổn, cũng thoát thân rời khỏi chiến trường.
Cứ như vậy, hai vị Thiên Bảng cường giả Chung Hùng Nguyên mời tới xám xịt chạy đi.
Vương Nguyên Vinh khoát tay với Sử Kiệt Đức, ý bảo không cần lo lắng cho hắn, bây giờ hắn rất hưng phấn, lúc trước hắn không nghĩ là giữ được Chung Hùng Nguyên lại.
Dù sao Chung Hùng Nguyên xếp hạng 18 trên Thiên Bảng, năm Tông Sư đỉnh phong nhiều nhất chỉ mang đến phiền toái cho hắn, lại không lấy được mạng của hắn.
Bây giờ Chung Hùng Nguyên cũng trúng độc, hơn nữa rõ ràng trúng độc còn bá đạo hơn hắn, bây giờ giết chết Chung Hùng Nguyên tỷ lệ thành công rất lớn, chỉ cần Chung Hùng Nguyên vừa chết, Bá Đao Hội triệt để bị tiêu diệt.
Chỉ cần Bá Đao Hội bị tiêu diệt, dù hắn bây giờ bị độc chết cũng chết an tâm, chết nhắm mắt.
Chung Hùng Nguyên quét hiện trường một cái, môn chúng Bá Đao Hội bị thanh lý bảy tám phần, ngoại viện phản bội tập thể, hai cường giả Thiên Bảng chạy trốn, hắn cùng ba trưởng lão bị đối phương vây quanh.
Hắn thân trúng kịch độc, trên người ba vị trưởng lão toàn bộ đều bị thương, vết thương rõ ràng không nhẹ, bỗng nhiên một tuyệt cảnh tràn vào trong lòng hắn.
Hắn nghĩ tới gì đó, mắt lộ ra chút hy vọng cầu sống nhìn đám sát thủ Thính Vũ Các.
Đám sát thủ Thiên Tự Thính Vũ Các vừa thấy mắt Chung Hùng Nguyên nhìn qua thì bọn họ bắt đầu diễn.
“Không hổ là đối thủ của ta, ngay cả người mạnh như ta mà các ngươi cũng có thể kéo dài đến bây giờ, ngươi như vậy, ta nguyện gọi ngươi là người có kiếm đạo mạnh nhất!”
Thiên Tự số 8 vừa nói xong, hắn cầm kiếm lên và so sánh chiều dài thanh kiếm với Hắc Dạ số 8 ở đối diện, bọn họ thật sự không phải tranh tài, bọn họ thực sự đang đo xem kiếm của ai dài hơn.
“Đáng chết, tại sao ngươi lại mạnh như vậy, mạnh đến mức ngay cả ta cũng không thoát thân được!”
“Khốn kiếp, ngươi đừng ôm chân ta được không, ta còn muốn đi cứu cố chủ của ta, ngươi có thể đừng ngăn cản ta hay không?”
“Phụt! Cố chủ, ta sắp không xong rồi, xin lỗi, không thể giúp ngươi được nữa!”
Một người diễn, toàn bộ đều diễn, một dáng vẻ muốn giúp Chung Hùng Nguyên lại không giúp được.
Quá đáng nhất là bọn họ diễn như vậy nhưng nội tâm lại hô: chết mau đi, chết mau đi...Không còn sớm nữa, chúng ta nên kết thúc công việc rồi.
“Chung Hùng Nguyên, giao thuốc giải ra đây, có lẽ chúng ta còn có thể chừa lại cho ngươi một con đường sống.”
Vương Thiên Đoan thấy Bá Đao Hội chỉ còn lại Chung Hùng Nguyên cùng ba trưởng lão. Áp lực trong nội tâm bỗng nhiên thả lỏng, thấy tình huống của phụ thân thì vội vàng bức hỏi Chung Hùng Nguyên lấy thuốc giải.
“Vô dụng, ta hiểu rõ hắn hơn bất cứ ai, tình huống như thế này hắn sẽ lôi kéo ta cùng xuống địa ngục.”
Vương Nguyên Vinh lên tiếng, hắn quá hiểu Chung Hùng Nguyên, Bá Đao Hội không còn, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không còn, hắn nhìn không thấy hy vọng thì làm sao có thể để cho Quy Vân sơn trang dễ chịu.
“Ha ha...Vẫn là ngươi hiểu ta, đấu nhiều năm như vậy, đột nhiên tất cả đều không còn, ta thật sự thua triệt để.”
“Vương Nguyên Vinh, là ngươi thắng, tuy rằng rất không cam lòng nhưng điều này đã thành sự thật, ta cũng không có gì để nói.”
“Chỉ tiếc, người chôn cùng chỉ có một mình ngươi.”
“Ọc!”
Chung Hùng Nguyên vừa nói xong hộc máu, rõ ràng kịch độc này quá bá đạo, mạnh mẽ xâm lấn tâm mạch của hắn, khiến cho hắn muốn áp chế cũng không áp chế được.
“Ha ha...Ta thật vui sướng, một mình ta đổi toàn bộ Bá Đao Hội của ngươi, việc làm ăn này nói như thế nào cũng là ta có lời.”
“Giết bọn họ đi, bọn họ sẽ không giao thuốc giải ra, hoặc là trước khi bọn họ đến cũng đã hủy thuốc giải rồi.”
Vương Nguyên Vinh không thể đợi được nữa, chỉ cần giết bốn người Chung Hùng Nguyên, hắn có chết cũng ngậm cười.
“Muốn lấy mạng của ta thì phải lấy mấy mạng người để làm đệm cho ta!”
“Giết!”
Bốn người Chung Hùng Nguyên cũng biết trốn không thoát, dứt khoát liều mạng chém giết, có chết cũng phải dẫn theo mấy người xuống địa ngục.
Kẻ sắp chết giãy giụa!
Đây là bình luận của người tại hiện trường đối với hành vi của bốn người Chung Hùng Nguyên, nhưng bọn họ cũng không dám khinh thường, cường giả mang theo tử niệm sẽ rất điên cuồng, không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên bọn họ cũng không nói tới võ đức nữa, tập thể ra tay, hoàn toàn oanh tạc bốn người Chung Hùng Nguyên.
Ba người Giang Mông Phong, Sử Tu Mộng, Đàm Tinh Khải trong nháy mắt bị người ở hiện trường oanh tạc thành cám. Chung Hùng Nguyên chạy thoát nhưng cánh tay trái của hắn cũng không còn, đây chính là sự khủng bố của gần năm mươi vị Tông Sư cường giả liên thủ công kích.
Chung Hùng Nguyên chạy thoát ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, Sử Kiệt Đức và Bạch Lão đột nhiên xuất hiện một trái một phải bên cạnh hắn, dùng toàn lực tấn công, Chung Hùng Nguyên bị đánh bay ra ngoài.
Đây là âm thanh của một thanh kiếm sắc bén xuyên qua da thịt.
Chung Hùng Nguyên cúi đầu nhìn kiếm thể quen thuộc đột nhiên hiện ra từ sau lưng đến trước người, thanh trường kiếm này đã xuyên qua trái tim hắn từ phía sau lưng.
Vì sao nói là kiếm thể quen thuộc, là vì thanh trường kiếm này hắn vô cùng quen thuộc, đây là phối kiếm của Vương Nguyên Vinh.
Khoảnh khắc hắn bị Sử Kiệt Đức và Bạch Lão đánh bay, Vương Nguyên Vinh đã sớm dùng trường kiếm đón lấy hắn ở phía sau.
“Chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, ngươi không thể chết trên tay người khác, ngươi chỉ có thể chết trên tay ta.”
Giọng nói của Vương Nguyên Vinh vang lên từ sau lưng Chung Hùng Nguyên.
Hết chương 127.

Bạn cần đăng nhập để bình luận