Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1349

Chương 1349: Trương lão thần tiên!
Tuy quân số ít nhưng phải biết rằng một cung điện bình thường của vương gia, ngoại trừ người già, trẻ em và phụ nữ, chỉ có thể chiến đấu với tám trăm quân lính. Cộng với thính giác nhạy bén võ giả Tiên Thiên, rất nhiều lúc binh lính còn chưa có bao vây lại, bọn họ nghe được động tĩnh đã bỏ chạy mất rồi. Cường giả Tông Sư còn đáng kinh ngạc hơn, cường giả Tông Sư bình thường có thể chiến đấu chống lại bốn đến năm nghìn binh sĩ được trang bị đầy đủ. Nơi này là binh lính thiết giáp. Họ không phải là binh lính bình thường. Một người lính thiết giáp không đáng sợ. Điều đáng sợ là những người lính thiết giáp tạo thành đội hình quân sự và phối hợp với nhau. Với cường nỏ mạnh mẽ và lá chắn phía trên, là người nghe thấy đều run sợ. Cường giả Tông Sư tinh anh, đặc biệt là một Tông Sư khổ luyện, có thể đánh bại bảy hoặc tám nghìn binh giáp võ trang toàn diện, hoặc lợi hại hơn nữa, có thể lấy một địch vạn.
Kinh thành là nơi ngọa hổ tàng long, có nhiều võ giả Tiên Thiên hơn những nơi khác, có khoảng ba mươi bốn mươi người.
Mà cường giả Tông Sư là ty trưởng Trấn Vũ Ty La Tinh Phong, không phải chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Hạ Trung Quân làm cho người ta nghe thấy là sợ hãi, cũng không phải trấn quốc đại tướng quân Tạ Giang Dạ.
Cộng với lão thái giám trong cung, triều đình có hai cường giả Tông Sư.
Nghe đồn kinh thành còn ẩn giấu một hai cường giả Tông Sư, nhưng là ai thì không ai biết.
Ở thời đại mà cấp bậc Tông Sư có thể trấn quốc, khi một Đại Tông Sư bất ngờ xuất hiện sẽ có cảm giác như thế nào? Người khác có thể không biết nhưng tất cả các cường giả Tông Sư thiên hạ đều vô cùng áp lực trong lòng.
Lão đạo chết tiệt ở núi Võ Đang sao lại có thể nhất chi độc tú như vậy, khiến mọi người trở nên thành thật hơn?
Sự xuất hiện của một lão đạo như vậy vừa là điều may mắn vừa là điều bất hạnh cho người trong thiên hạ.
Đáng tiếc, sự có mặt của hắn lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của nhiều người.
May mắn có hai điều, một là hắn khiến cho người ta thấy được phía trước võ đạo có đường đi. Hai là hắn một mình ngăn cản Kim quốc và vương triều Đại Võ bùng nổ chiến tranh.
Vương triều Đại Võ mặt đông giáp Bách Việt quốc, phía bắc là Ngạo Tuyết quốc, phía tây còn lại là Kim quốc.
Còn rất nhiều quốc gia nhỏ khác bị kẹp giữa nhưng bọn họ không hề đe dọa và không đáng nhắc đến ...
Thực lực Bách Việt quốc và Ngạo Tuyết quốc chỉ là một nước nhỏ, không tạo thành uy hiếp lớn đối với vương triều Đại Võ, nhưng tất cả các nước sẽ không giống nhau.
Từ khi Kim quốc cải cách đất nước thành công, thực lực của bọn họ tăng cao rất nhanh, ngắn ngủn mười mấy năm, bọn họ cũng đã có năng lực uy hiếp đến vương triều Đại Võ.
Nhưng biên giới giữa vương triều Đại Võ và Kim quốc nằm ở dãy núi Võ Đang, nơi lão đạo kia tọa trấn.
Trên thực tế chỗ giao giới biên cảnh vốn dĩ không có núi Võ Đang gì cả, vì ngăn chặn chiến tranh, lão đạo đã cố tình chuyển giáo thống đến đây và thành lập núi Võ Đang.
Tại sao lão đạo lại nhất định phải làm một chuyện bao đồng như vậy mà không phải lựa chọn một trong hai vương triều Đại Võ và Kim quốc để đánh một bên. Nếu Đại Tông Sư như hắn tham chiến thì gần như không cần phải chiến đấu, nếu hắn dùng thế lực tối thượng của mình để thực hiện các vụ ám sát thì chẳng bao lâu nhóm bị ám sát sẽ bị tiêu diệt. Hắn không làm như vậy là bởi vì thân thế hắn nguyên bản là người Kim quốc, nhưng khi còn nhỏ đã bị bọn buôn người đánh cắp và bán cho một gia đình ở vương triều Đại Võ. Ở vương triều Đại Võ, hắn nghĩ mình là người của vương triều Đại Võ.
Cho đến khi biết được thân thế của mình, hắn trở nên rối rắm giữa vương triều Đại Võ và Kim quốc.
Không biết sau đó hắn nghĩ gì, nhưng hắn đã trở thành chướng ngại lớn nhất cho việc bùng nổ chiến tranh giữa vương triều Đại Võ và Kim quốc.
"Chậc chậc, Đại Tông Sư!"
"Nói cách khác, bây giờ ta là Đại Tông Sư trình độ cao nhất thiên hạ. Haizz, chợt cảm giác nhân sinh không có mục tiêu!" "Nhân sinh thật là nhàm chán!"
Hoàng Đông Kiệt không khỏi thở dài, hắn mới đột phá đến Đại Tông Sư chưa đầy nửa tháng, bỗng nhiên biết giang hồ chỉ có mức này, hắn không khỏi thở dài.
"Ở thời đại cường giả Tông Sư có thể trấn quốc, hắn có thể nhất chi độc tú chứng tỏ hắn có cái gì đó. Hay là đi tìm hắn lãnh giáo?"
"Được rồi, thôi đi, hắn đã sống hơn ba trăm năm, cả đời cũng chẳng còn lại bao nhiêu!"
"Ta mạnh khỏe, hẳn già yếu, kinh nghiệm chiến đấu hơn ba trăm năm, làm sao có thể hơn lão già như ta được? Tốt nhất ta không nên ức hiếp hắn."
Hoàng Đông Kiệt là người có không có mục tiêu để phấn đấu chợt trở nên thản nhiên.
Đã là giờ trà chiều, tiên sinh thuyết thư vắng nhà trọ nhiều ngày cuối cùng cũng từ quê hương quay trở về.
Lúc này, điều tiên sinh thuyết thư sắp kể chính là câu chuyện truyền kỳ của Trương lão thần tiên. Chuyện có liên quan đến Trương lão thần tiên chúng khách nhân nghe không bao giờ chán, đó chính là truyền kỳ còn sống, ai không muốn trở thành người như vậy. nghe sao mà chán được. Hoàng Đông Kiệt nở nụ cười thản nhiên, hạt dưa đã chuẩn bị sẵn.
Làm thính giả cũng là một niềm vui.
Tiên sinh thuyết thư bắt đầu kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận