Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 805. Hoàn hảo




“Người phụ nữ bên cạnh Thần Y chưa chắc đã tốt hơn ngươi!”
“Chính vì may mắn gặp được Thần Y trước, cũng ở thời cơ thích hợp làm Thần Y cảm động nên mới trở thành phụ nữ của Thần Y!”
“Tuy nhiên, ta khuyên ngươi nên từ bỏ vọng tưởng đối với Thần Y. Hắn không thiếu phụ nữ đâu!”
Hoàng Đông Kiệt liếc nhìn Tuyết Nữ, mái tóc dài màu trắng bạc, ngay cả lông mày và lông mi cũng màu trắng bạc, đây là do thức tỉnh dị năng tự thân.
Vẻ đẹp này người bình thường đều không nhịn được mà ngắm nhìn nhiều hơn.
Chỉ là Hoàng Đông Kiệt gặp qua quá nhiều mỹ nữ, hơn nữa hắn thích tất cả tùy duyên, Tuyết Nữ có thể hợp khẩu vị của hắn hay không, ai biết được.
Tuyết Nữ nghe xong im lặng một lúc, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Bên ngoài rừng núi Trường Cốc, Matsushima Shinichi thấy một xe tải chở đạn pháo đang chạy tới, hắn cũng bị kinh ngạc trước tác phẩm của những người phía trên.
“Chưa kể những thứ khác, riêng pháo cối này đã có hơn một trăm nghìn khẩu!”
Matsushima Shinichi không biết những người phía trên có ý định cho Diệu Hạ thấy thực lực của mình hay là cố tình chuyện bé xé ra to.
Nếu trận đánh này diễn ra, rừng núi Trường Cốc bị san bằng là chắc chắn, nhưng đánh một cái ra đi đều là tiền.
“Quốc gia chúng ta không ngu ngốc đến mức tiêu nhiều tiền như vậy. Đây là do các nước khác tài trợ!”
“Chúng ta làm chim đầu đàn. Nếu bọn họ không đưa cho chúng ta những vũ khí này thì thật là áy náy lắm”.
“Tuy nhiên, các nước đó cũng sợ chúng ta cầm vũ khí mà không sử dụng nên ra điều kiện với chúng ta là phải sử dụng vũ khí này!”
“Không sao đâu, không phải của chúng ta nên dùng cũng không đau lòng!”
Sakai Ryugen chỉ đạo quân đội chuẩn bị phóng các loại súng cối, bệ phóng tên lửa tầm trung, tên lửa hỏa lực bán quỹ đạo, vâng vâng...
“Báo cáo tướng quân, tất cả vũ khí đã chuẩn bị xong!”
Sĩ quan phụ tá báo cáo với Sakai Ryugen.
Sakai Ryugen gật đầu, giơ tay ra lệnh xuất phát.
“Bằng!”
“Bằng!”
“Bằng!”
Hàng loạt âm thanh phát ra từ đạn súng cối được bắn ra từ các ống dẫn.
Xe phóng tên lửa tầm trung ở hàng sau chĩa ống dẫn vào rừng núi Trường Cốc, súng phóng tên lửa có đuôi trút lửa xuống rừng núi Trường Cốc từ bốn hướng đông tây nam bắc.
“Đây là...!”
Tuyết Nữ thấy trận hình lớn như vậy thì ngẩng đầu lên.
Thoạt nhìn, đạn pháo khắp bầu trời đang tiến về phía họ.
“Đừng hoảng sợ, có ta ở đây!”
Hoàng Đông Kiệt gõ bàn ra hiệu Tuyết Nữ đừng sợ hãi.
Không đến một hai phút, pháo cối, bệ phóng tên lửa tầm trung và tên lửa đạn đạo các loại rơi xuống.
“Ầm!”
“Ầm!”
Toàn bộ rừng núi Trùng Cốc ngay lập tức bị một cơn mưa đạn pháo bao phủ, tầng băng bay tứ phía, lửa bùng cháy dữ dội.
Cây lớn và những con đường trong sơn cốc lần lượt sụp đổ, sau khi bị oanh kích, bụi rở về với bụi, tro trở về với tro...
“Tiếp tục bắn cho đến khi hết tất cả đạn pháo!”
Sakai Ryugen thấy toàn bộ rừng núi Trùng Cốc bị lửa bao phủ, bầu trời tràn ngập khói lửa, nhìn thoáng qua không còn một cái cây nào.
Nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, còn tiếp tục cho quân nã đạn.
“Ầm!”
“Ầm!”
Đại quân giống như những người máy vô cảm, vừa nhận được mệnh lệnh, động tác trên tay không dừng lại chút nào, các loại đạn pháo oanh tạc rừng núi Trùng Cốc.
Cao tầng Diệu Hạ thông qua vệ tinh thấy rừng núi Trường Cốc của Bắc Liệt bị oanh tạc, trong phòng mọi người đều im lặng, không ai lên tiếng.
Bắc Liệt sẽ không sử dụng vũ khí hạt nhân trên quốc thổ của mình, điều này là chắc chắn, tuy nhiên, để đối phó với Mạt Nhật, Bắc Liệt đã không tiếc hy sinh san bằng rừng núi Trường Cốc. Bọn họ ý thức được Bắc Liệt quyết tâm giết chết Mạt Nhật như thế nào.
Cũng may bọn họ biết thực lực của Mạt Nhật, bằng không đụng tới thế trận như vậy, nói không chừng bọn họ phải lo lắng cho sự an toàn của Mạt Nhật.
“Bác Văn, ngoài việc cứu người, ngươi còn dặn dò Mạt Nhật điều gì nữa?”
Tại Mật Các, một ông lão bị mọi người vây quanh, nheo mắt hỏi.
“Xử lý hai Dị Năng Giả cấp S của Bắc Liệt!”
Tần Bác Văn nhanh chóng cung kính trả lời.
“Tốt!”
Ông lão đáp lại một câu tốt rồi không nói nữa, không rời mắt khỏi màn hình lớn.
Những người khác thấy ông lão im lặng chú ý rừng núi Trường Cốc, bọn họ yêu cầu mọi người phóng to rừng núi Trường Cốc, tận lực tra xét toàn bộ tình hình của rừng núi Trường Cốc.
Tuyết Nữ bưng ấm trà sửng sốt một chút, không hiểu Mạt Nhật đã dùng phương pháp gì để phân tách vị trí của bọn họ với rừng núi Trùng Cốc. Tất cả những viên đạn đại bác đều bay vòng quanh họ, trong vùng đất đá thiêu đốt, vị trí của bọn họ dường như là một thiên đường trong chốn luyện ngục.
Hoàng Đông Kiệt gõ gõ ngón tay lên bàn, Tuyết Nữ lập tức hiểu ý, cầm ấm trà rót trà vào chiếc cốc trống trước mặt Mạt Nhật.
Tuyết Nữ thấy bọn họ, một nam một nữ, ngồi trên một tảng đá vỡ, nữ tuyệt mỹ, nam thì không biết dáng vẻ thế nào.
Bên ngoài mưa rền gió dữ, bên trong lại tràn đầy thoải mái và mỹ cảm, khung cảnh này hoàn toàn giống nơi nam và nữ chính hội ngộ trong thế giới võ hiệp cổ trang.
Tuyết Nữ đặt ấm trà xuống và đứng dậy, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ cử động, phía sau Hoàng Đông Kiệt không xa mọc lên một cây đa băng.
Hoàn hảo!
Tuyết Nữ cảm thấy kiệt tác của mình thật hoàn hảo, cảnh như vậy cần có sự hiện diện của một cây đại thụ để tạo cảm giác thẩm mỹ chân thực hơn.
“Ngươi thật đúng là một cô gái tràn ngập ý thơ!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn cây đa to phía sau trông như thật, toàn thân cây tuy trắng như pha lê nhưng gân lá giống cây đa thật đến bảy tám phần.
Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá đa trắng mỏng lay động, mái tóc dài của Tuyết Nữ cũng được thổi bay, hàng mi dài run rẩy, một cảm giác đẹp khó tả len vào lòng.
Nàng thực sự trông giống như tiên tử cực hàn, xinh đẹp đến khó tin.
“Ngươi biết khiêu vũ không?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
Hết chương 805.

Bạn cần đăng nhập để bình luận