Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 240. Không thể chịu nổi một kích!




Hơn năm mươi trưởng lão Tàng Binh Các nhanh chóng quyết đoán kết trận, trận pháp vừa kết xong thì đánh giết tới Ngô Kỳ Thiên.
“Chết đi!”
Hơn năm mươi Tông Sư đều phát huy toàn lực một kích của mình đánh về phía Ngô Kỳ Thiên, do có trận pháp nên những đòn tấn công này đều chặn đường rút lui của Ngô Kỳ Thiên.
Không có đường lui, chỉ có thể chịu chết!
Ngô Kỳ Thiên thấy hơn năm mươi công kích từ bốn phương tám hướng bao phủ, cũng không né tránh, tùy ý cho công kích chung quanh công kích hắn.
Chỉ là những công kích này cách thân thể hắn không đến một thước thì toàn bộ biến mất.
Không sai, chính là biến mất!
“Cái gì!”
Cường giả Tông Sư xung quanh thấy cảnh này, ánh mắt đều cực kỳ kinh hãi, đây là xảy ra chuyện gì?
“Không ngờ các ngươi thật sự là một chút cũng không hiểu rõ Đại Tông Sư!”
“Mặt ngoài thân thể ta có chân nguyên bảo hộ, chân khí đụng phải chân nguyên chỉ có thể tiêu tán, nếu các ngươi muốn công kích đến ta, ít nhất các ngươi phải đột phá chân nguyên phòng ngự bên ngoài thân thể ta.”
Ngô Kỳ Thiên không vội động thủ, cuộc sống ở trong Ma giáo quá khô khan vô vị, lại không thể ở Ma giáo loạn sát người của mình.
Bây giờ thật vất vả mới gạt được tầm mắt của các thế lực siêu nhiên khác đi ra một chuyến, hắn đương nhiên phải chơi tận hứng một chút, không đùa bỡn những con mồi này nhiều một chút làm sao được.
“Ngô Kỳ Thiên, ngươi nghĩ trận pháp của chúng ta chỉ có trình độ này thôi sao, ngươi quá coi thường chúng ta, chúng trưởng lão tuyệt sát hắn cho ta!”
Chu Bách Phong ở ngoài trận, hắn không cùng đoàn trưởng lão kết trận đối phó Ngô Kỳ Thiên, hắn ở ngoài trận có tác dụng khác…
Chúng trưởng lão nghe được mệnh lệnh của các chủ cũng không do dự, Đại Tông Sư thật sự không phải người, nếu không toàn lực ứng phó có lẽ bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này.
Tất cả trưởng lão hét lớn một tiếng, bọn họ lợi dụng đặc thù của trận pháp, truyền lực lượng của bọn họ đến trên người đại trưởng lão Tôn Bác Chính.
“Tiếp chiêu, Hải Nạp Bách Xuyên!”
Tôn Bác Chính tụ tập lực lượng của hơn năm mươi vị cường giả Tông Sư vào thân thể mình, một chưởng đánh tới Ngô Kỳ Thiên.
Không hổ là một chưởng được thừa nhận lực lượng của hơn năm mươi vị Tông Sư, chưởng ấn vừa xuất ra, một cơn gió mạnh nổi lên, không khí xung quanh trở nên trang nghiêm, áp lực không khí vô biên bao trùm Ngô Kỳ Thiên.
“Làm tốt lắm! “
Ngô Kỳ Thiên sẽ không ngây ngốc đứng chịu một kích này, nắm đấm hắn nắm chặt, một quyền che trời.
Tiếng nổ ầm ầm khiến cho cát đá trên mặt đất chấn động nhảy lên, không khí vô hình phát nổ, thiếu chút nữa khiến cho trận pháp của đoàn trưởng lão tan rã.
Lực bắn ngược khổng lồ khiến Ngô Kỳ Thiên lùi lại hai ba bước, khiến Ngô Kỳ Thiên có chút không hiểu.
“Thú vị, tụ tập lực lượng của hơn năm mươi vị cường giả Tông Sư có thể khiến cho ta lui về phía sau hai ba bước, các ngươi “đủ để kiêu ngạo rồi.”
“Muốn phá được chân nguyên phòng ngự của ta, trình độ này còn chưa đủ, nếu như không có thủ đoạn khác thì các ngươi chỉ có thể an giấc ở đây.”
Ngô Kỳ Thiên cười tủm tỉm nói.
Thấy uy lực của trận pháp chỉ khiến Ngô Kỳ Thiên lui về phía sau hai ba bước, sắc mặt đám người Chu Bách Phong đều trầm trọng.
Hơn năm mươi vị cường giả Tông Sư đều không phá được phòng ngự của Ngô Kỳ Thiên, còn đánh thế nào nữa.
“Chu các chủ, đoàn trưởng lão các ngươi còn có thể phát ra một kích vừa rồi hay không?”
Mắt Phương Chí Viễn ngưng trọng suy nghĩ sâu sắc một lát, lén truyền âm hỏi Chu Bách Phong. “Ngươi muốn...?”
Chu Bách Phong tò mò truyền âm trở về, hỏi Phương Chí Viễn muốn làm gì.
Phương Chí Viễn cũng không do dự, nói ý nghĩ của hắn cho Chu Bách Phong.
“Chủ ý rất tốt, cứ làm theo lời ngươi nói.”
Chu Bách Phong nghe xong, tán thành đề nghị của Phương Chí Viễn, truyền âm chuẩn bị cho những người khác.
Chúng trưởng lão nhận được mệnh lệnh của Các chủ, lại một lần nữa truyền hết toàn bộ lực lượng còn sót lại của mình vào trên người đại trưởng lão Tôn Bác Chính.
Tôn Bác Chính lúc này cũng liều mạng, các trưởng lão đã truyền lại lực lượng còn sót lại cho hắn, nếu lần này không còn hiệu quả, hơn năm mươi trưởng lão bọn họ nhất định phải rời khỏi đài. Ôm niềm tin tất thắng, tay điểm vào Ngô Kỳ Thiên, hắn muốn dùng chỉ pháp phá chân nguyên phòng ngự bên ngoài thân thể Ngô Kỳ Thiên.
Vì lúc này hắn liều lĩnh phát ra chỉ pháp mạnh nhất từ trước đến nay, khiến cho ánh mắt Ngô Kỳ Thiên cũng nhìn thẳng.
Ngô Kỳ Thiên rõ ràng cảm giác được chỉ pháp này không đơn giản.
“Cái gì!”
Thấy chỉ pháp hung mãnh đột nhiên đánh tới hắn, hắn cũng xuất một quyền đánh tới. Ai ngờ quyền ấn của hắn bị chỉ pháp phá huỷ, chỉ pháp ở thế không thể ngăn cản đang đánh tới hắn. Cảnh này khiến cho Ngô Kỳ Thiên hơi nghiêm túc một chút, chỉ thấy trên người hắn hiện ra chân nguyên phòng ngự bao phủ toàn thân, chuẩn bị chống đỡ một kích này.
Ngô Kỳ Thiên bị trượt bốn năm thước dưới một kích này, trong quá trình trượt, chân hắn tạo ra hai đường trượt sâu mấy cm trên mặt đất.
Chân nguyên phòng ngự của hắn vẫn chưa phá, nhưng tất cả còn chưa xong, theo sát phía sau chỉ pháp là Phương Chí Viễn và Chu Bách Phong.
“Phá thương thức thương cực vô khung!”
Phương Chí Viễn và Chu Bách Phong không cho Ngô Kỳ Thiên bất kỳ cơ hội hít thở nào, chỉ pháp vừa va vào người Ngô Kỳ Thiên thì một kích bất thình lình của bọn họ cũng đã tới.
Tuy rằng có yếu tố đánh lén nhưng chỉ cần có hiệu quả, bọn hắn không quan tâm nhiều như vậy, chiêu đánh lén này chính là một kích xuất toàn lực.
“Rắc!”
Chân nguyên phòng ngự của Ngô Kỳ Thiên bị phá vỡ, đầu tiên là bị chỉ pháp tấn công, lại bị Phương Chí Viễn và Chu Bách Phong cùng nhau đánh lén, chân nguyên phòng ngự của Ngô Kỳ Thiên cũng không chịu nổi, vỡ tung giống như thủy tinh.

Ánh mắt Ngô Kỳ Thiên hơi đổi, hắn không ngờ những con mồi này lại dùng phương thức này phá vỡ chân nguyên phòng ngự của hắn.
Nhưng hắn cũng không hoảng hốt chút nào vì hắn thấy hai người Phương Chí Viễn và Chu Bách Phong phá vỡ chân nguyên phòng ngự của hắn xong thì không có lực lượng kế tiếp nữa.
Phảng phất như chuyện phá vỡ chân nguyên phòng ngự đã tiêu hao hết tụ lực của bọn họ.
Khóe miệng Ngô Kỳ Thiên khẽ cười, hai tay vỗ một cái, Phương Chí Viễn và Chu Bách Phong bị hắn đánh bay ra ngoài.
Nhưng nháy mắt hắn đánh bay Phương Chí Viễn và Chu Bách Phong, một thanh phi đao đã xuất hiện trước người hắn.
Điều này khiến cho ánh mắt hắn chấn động, thì ra sát chiêu chân chính mà những con kiến này dùng là cái này, chỉ pháp và hai người Phương Chí Viễn đánh lén chỉ là vì phá vỡ chân nguyên phòng ngự của hắn.
Hết chương 240.

Bạn cần đăng nhập để bình luận