Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1442: Ta đến đây tìm thê tử ta

Chương 1442: Ta đến đây tìm thê tử taChương 1442: Ta đến đây tìm thê tử ta
Ngày hôm sau, Hoàng Đông Kiệt treo biển nghỉ ở cửa tiệm rèn rồi lên đường vào nội thành.
Khi hắn bước vào nội thành, thế giới nội thành quả thực phồn hoa hơn thế giới ngoại thành rất nhiều.
Đường phố sạch sẽ, tươi sáng, vẻ mặt của mọi người đều hồng hào hơn nhiều so với người dân ngoại thành.
Ngoại thành còn có người ăn xin, nội thành thì không thấy một người ăn xin nào, vê mặt ăn mặc thì càng không cần phải nói, ít nhiều cũng có sự chênh lệch.
Vì hắn là võ giả Hậu Thiên nên hắn hành sự ở nội thành cũng thuận tiện hơn một chút, liền thuê một chiếc xe ngựa ngồi lên rồi bảo người đánh xe hướng về phủ Tần vương.
Ngồi xe ngựa ba canh giờ, tức là sáu tiếng, Hoàng Đông Kiệt mới nhìn thấy cổng phủ Tần vương, kinh thành này quả thật rất lớn, bây giờ đã sắp chiều.
Hoàng Đông Kiệt trả tiền xe ngựa rồi đi về phía phủ Tần vương.
"Dừng lại, đang làm gì vậy?”
Vì phủ Tần vương có rất nhiều người, mấy thủ vệ cũng không thể nhớ được nhiều người như vậy, nhưng bọn họ cũng không bỏ mặc Hoàng Đông Kiệt, bọn họ để một người vào trong hỏi tổng quản.
Một số người gác cổng là võ giả tam phẩm đã xuất ngũ, bọn họ trấn thủ Tân vương nhiều năm, nắm rõ thông tin, hơn nữa Hoàng Đông Kiệt cũng không che giấu nên bọn họ lập tức xác nhận Hoàng Đông Kiệt là võ giả Hậu Thiên.
"Ta đến đây tìm thê tử ta. Thê tử ta tên Liễu Dung!"
Nhưng bọn họ vẫn khách khí, lúc ngăn cản Hoàng Đông Kiệt câu hỏi cũng ôn hòa hơn.
Bọn họ ở phủ Tần vương, chưa kể võ giả Hậu Thiên, cường giả Tiên Thiên bọn họ cũng từng gặp, nhìn thấy nên Hoàng Đông Kiệt là võ giả Hậu Thiên cũng không khơi dậy được nhiều cảm xúc dao động trong lòng bọn họ.
"Liễu Dung?"
Hoàng Đông Kiệt vừa đến gần cổng phủ Tần vương thì bị mấy người gác cổng phủ Tần vương chặn lại.
"Sao biết ta ở phủ Tân vương?"
Ở phủ Tần vương, Liễu Dung biết được Hoàng Đông Kiệt tìm tới, lúc đầu nàng không tin, sau đó mới khẳng định Hoàng Đông Kiệt ở đây, trên mặt nàng hiện lên không phải là hận ý mà là vẻ mặt hoảng sợ...
"Sao hắn lại tìm đến đây?"
Hoàng Đông Kiệt không biết trước sự xuất hiện của mình, thê tử sẽ như thế nào, có thể là yêu, hay là hận, hay yêu hận đan xen, không thể phán đoán, Hoàng Đông Kiệt chỉ có thể đợi.
Nàng đấu tranh rất lâu tâm trạng mới dần bình tĩnh lại.
"Hắn muốn làm gì?"
Liễu Dung hơi không biết làm sao, nàng thật sự rất hận nam nhân này, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy một chút vui mừng vì sự xuất hiện của hắn.
"Hay hắn dựa vào thân phận võ giả Hậu Thiên lần lần tìm đến đây?"
"Nói với hắn, hắn tìm nhầm chỗ rồi, phủ Tần vương không có người nào tên Liễu Dung!"
Bóng dáng Hoàng Đông Kiệt rời đi rẽ vào ngõ nhỏ, hắn liền biến mất.
"Không có người tên Liễu Dung sao?"
Đợi người hầu rời đi, Liễu Dung đứng trong hậu hoa viên ngẩn ngơ nhìn ao cá.
Liễu Dung phân phó với người hầu. Hoàng Đông Kiệt nheo mắt, thê tử này quả nhiên không thể tha thứ cho hắn, hắn không tranh cãi gì với những người gác cổng, cũng không dây dưa nữa, hắn quay người rời đi.
"Bảo hắn từ đâu đến thì trở vê nơi đó!"
Để tìm hiểu tình hình của thê tử, hắn chỉ có thể lén lút lẻn vào.
Cái gọi là lẻn vào của hắn chính là ngang nhiên đi thẳng từ cổng chính vào, mở ra chân nguyên lĩnh vực của Đại Tông Sư, không cần quá lớn, chỉ cần thu nhỏ lĩnh vực trong phạm vi xung quanh thân là được.
Tỉnh thần dị lực giải phóng, cũng không cần quá nhiều, chỉ cần đạt đến mức độ đánh lừa mắt người là được, khiến người ta nhìn núi là núi, nhìn nước là nước. Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước rồi nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước.
Sau đó Hoàng Đông Kiệt nhẹ nhàng đi vào từ cổng chính phủ Tần vương, các thủ vệ không hề có phản ứng gì...
Hoàng Đông Kiệt đi lại trong phủ Tần vương như chốn không người, rất nhiều người đi ngang qua Hoàng Đông Kiệt đều không nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt.
"Thật lớn!"
Phủ Tần vương ẩn giấu rất nhiều cường giả, nhưng chênh lệch cấp bậc quá lớn, những người này đều bị Hoàng Đông Kiệt trực tiếp phớt lờ. Đi đi lại lại, phủ Tân vương không hề kém cạnh phủ Đông Võ Vương trước đây của hắn.
Vừa lớn vừa nguy nga, nơi này quá rộng lớn, tìm một người mà không có mục đích là rất khó. Không còn cách nào khác, Hoàng Đông Kiệt chỉ có thể dùng tinh thần lực khống chế những người hầu của phủ Tần vương ở những góc khuất để tìm hiểu tình hình của phủ Tần vương. Một số người hầu có thể không biết nhiều, nhưng đi đi lại lại khống chế nhiều người, Hoàng Đông Kiệt cũng hiểu được sơ bộ tình hình của phủ Tần vương.
Ban ngày Tần vương không có ở phủ Tần vương, thường làm việc tại Hộ Long sơn trang, Tân vương không có ở đó, phủ Tần vương thường do Tần vương phi quyết định.
Hầu như tất cả những người hầu trong phủ Tân vương đều biết Liêu Dung, quản gia hậu viện, người được Tần vương phi tin tưởng nhất.
Trong mắt người khác, Liễu Dung không giống như một quản gia, mà giống như tỷ muội tốt của Tần vương phi, khiến địa vị của Liễu Dung trong phủ Tần vương vô hình chung cao hơn những người khác.
Những người bị khống chế chỉ đơn giản nghĩ rằng mình bị mất tập trung, hoàn toàn không để ý đến việc mình vừa đối mặt với một sự tồn tại như thế nào.
Hoàng Đông Kiệt không đi dạo nữa, trực tiếp đi vê phía sân sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận