Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1438: Ngọc nát đá tan!

Chương 1438: Ngọc nát đá tan!Chương 1438: Ngọc nát đá tan!
"Con vẹt đó lần đầu tiên xuất hiện ở nội thành, do nó biết rất nhiều bí mật, khiến nhiều nhân vật lớn muốn bắt nói"
"Đối mặt với lòng tham và sự truy đuổi của con người, nó đã chật vật chạy trốn từ nội thành!" "Đến khi lần này nó xuất hiện, là để trở vê báo thù, mười mấy cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ và Hậu Thiên đỉnh phong truy đuổi nó trước đây đều bị nó cào bị thương!"
"Chuyện này khiến tất cả mọi người cảm thấy khó tin, phải biết rằng trước đây con vẹt này bị võ giả Hậu Thiên truy đuổi giống như chó đuổi mèo, chạy trốn khắp nơi!"
"Nó mới biến mất không bao lâu, đến khi xuất hiện lân nữa, nó đã có thể phản khách thành chủ, cào bị thương toàn bộ võ giả Hậu Thiên truy đuổi nó trước đây!"
"Điều khó tin nhất là nội thành có một cường giả Tiên Thiên tình cờ bắt gặp nó đang phơi nắng, không nghĩ ngợi gì liền vươn tay bắt nó. . !"
"Kết quả là khuôn mặt của cường giả Tiên Thiên đó cũng bị nó cào bị thương, quan trọng nhất là nó còn trốn thoát trước mặt cường giả Tiên Thiên đang nổi sát tâm kia!"
"Lúc này, tất cả võ giả trong kinh thành đều chấn động, bọn họ cảm thấy trong thời gian biến mất con vẹt này chắc chắn đã đi đâu đó ăn thiên tài địa bảo mới có thể trở nên mạnh mẽ trở về báo thù!"
"Nếu bắt được con vẹt này thì thiên tài địa bảo khiến người ta trở nên mạnh mẽ chẳng phải là của bọn họ sao, chuyện này khiến các võ giả nội thành đều đang ra sức tìm kiếm con vẹt đó!"
Lần đầu tiên bị người bắn bị thương, con vẹt không thể nào không ghi tạc trong lòng, mặc dù con vẹt gây chuyện ở nội thành, nhưng Hoàng Đông Kiệt không quá lo lắng về tình hình của con vẹt, cũng chỉ có những Tông Sư chí cường mới có thể đe dọa đến con vẹt.
"Do con vẹt này khá đặc biệt, nên mọi người định nghĩa nó là chim lành!"
"Mặc dù không cháy nghiêm trọng, nhưng ai cũng muốn biết phủ Tần vương đã đắc tội gì với nó, báo thù nghiêm trọng đến mức phóng hỏa!"
"Đặc biệt có một lần, lá gan nó rất lớn, nó phóng hỏa phủ Tần vương!"
"Bị nhiều người truy đuổi như vậy, con chim lành đó rất gan dạ, ỷ vào việc mình biết bay, thường xuyên làm theo ý mình, ở trên cao không coi những người truy đuổi nó ra gì!"
Hoàng Đông Kiệt biết tại sao, chẳng phải là con vẹt mới đến thế giới này muốn nương nhờ nhân vật chính, kết quả là không gặp được nhân vật chính, bị người của phủ Tần vương bắn tên làm bị thương sao.
"Ngoài võ giả ra, những người trong triêu đình cũng đang tìm kiếm con vẹt đó, vì con vẹt biết rất nhiều chuyện bí mật, đối với các chính khách mà nói, chuyện bí mật quan trọng hơn thiên tài địa bảo nhiều."
Mặc dù Tông Sư chí cường có thể uy hiếp con vẹt nhưng đây chỉ là chuyện trước mắt, con vẹt vừa trở thành dị thú không lâu, nó cần lớn dần.
Chỉ cần có Tông Sư chí cường xuất hiện, ngay cả khi hắn cải trang thành người bình thường, con vẹt cũng có thể thông qua chỉ số sức chiến đấu để nhận ra sự cải trang của hắn, sẽ lập tức bay lên cao.
Tông Sư chí cường nhảy rất cao, nhưng Tông Sư chí cường không phải Đại Tông Sư, có khả năng bay lên không, đối mặt với con vẹt đang ở trên cao, Tông Sư chí cường chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nhưng con vẹt không sợ, trở thành dị thú, ngón tay vàng của nó cũng tăng lên, trước đây nó không nhìn thấy chỉ số sức chiến đấu của Tông Sư chí cường, bây giờ nó đã nhìn thấy.
"Không thể đụng vào con vẹt đó, mệnh lệnh tất cả Bất Lương Nhân, nếu có một ngày nhìn thấy con vẹt đó xuất hiện ở trấn Trường An, hoặc là xuất hiện ở chợ đêm ngầm thì đừng để ý tới nó!" Hoàng Đông Kiệt thản nhiên ra lệnh.
"Đại soái, mặc dù Bất Lương Nhân chúng ta không có nhiều thế lực ở nội thành, nhưng con chim lành đó lại biết rất nhiều bí mật. Nếu chúng ta có được con chim lành đó thì thật tốt cho Bất Lương Nhân chúng ta... !"
Lý Quý biết hiện nay có rất nhiều người muốn có được chim lành, ai bảo chim lành đó cơ hồ không gì không biết, nếu có thể từ chỗ con chim lành hỏi ra một hai bảo tàng thì giàu to.
Có thể trong vài tháng, hoặc nửa năm, vẹt sẽ hoàn toàn không sợ hãi trước sức mạnh của Tông Sư chí cường nữa.
"Vâng, đại soái!
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"Chỉ có thế thôi sao, dạo gần đây bề ngoài kinh thành đúng là bình lặng thật!"
"Bẩm đại soái, không có!"
"Còn có chuyện gì đáng chú ý không?”
Hoàng Đông Kiệt nghĩ đến hiện tại cách thời điểm bắt đầu cốt truyện còn ba năm, bề ngoài kinh thành không có nhiều chuyện sóng gió hình như cũng rất bình thường!"
Mặc dù Lý Quý không hiểu tại sao đại soái lại không có hứng thú với con chim lành đó, đồng thời cấm Bất Lương Nhân không được có ý nghĩ với con chim lành đó, nhưng thân là thuộc hạ, mệnh lệnh bất lương soái là tuyệt đối.
Hoàng Đông Kiệt thấy Lý Quý còn chưa lui xuống, biểu cảm muốn nói lại thôi, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng lại không biết có nên mở lời hay không.
"Bẩm đại soái, Thiên Kiều Tinh Khương Liên Vân gần đây học được vài điệu múa mới, nàng chuẩn bị xuất các rồi!"
"Nàng muốn trước khi xuất các nhảy vài điệu múa mới cho đại soái, hiện tại nàng đang dẫn theo vũ nữ và ban nhạc đàn cầm ở tiền viện chờ đợi!"
Lý Quý đại khái biết hoa khôi Khương Liên Vân muốn làm gì, nhưng hắn biết, hắn tin rằng trong lòng đại soái cũng có thể đoán được đại khái, chỉ không biết đại soái có gặp Khương Liên Vân này hay không.
"Bảo nàng dẫn người đến Yên Hoa Vân đài chuẩn bị, lát nữa bổn soái sẽ đến!"
Hoàng Đông Kiệt vẫy tay bảo Lý Quý lui xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận