Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 296. Sơn mạch Hạo Tần không còn!




“Thiên Ma Lĩnh Vực!”
“Quỷ Ngục Lĩnh Vực”
“Vạn Phật Lĩnh Vực!”
Trong khoảng thời gian ngắn, năm người Trịnh Thiên Tuyệt đều không còn nhẹ tay nữa, tất cả đều bộc phát chiến lực tối cao, toàn lực chém giết Hoàng Đông Kiệt.
Lĩnh vực bao trùm khiến cho cả địa cung Thiên Nhân chấn động không ngừng, cảm giác áp bách vô hình áp chế tất cả không gian này.
Trong động phủ, những người dưới cảnh giới đại Tông Sư cảm giác cổ họng mình bị người bóp chặt, khó có thể thở ra, ngay cả hành động cũng trở nên cứng ngắc.
Bọn họ đều đang nhìn Hoàng Đông Kiệt, bất kể là địch nhân hay là người của mình, dưới áp lực khủng bố như thế đều không cảm thấy Hoàng Đông Kiệt có thể chịu được sự tấn công của năm đại Tông Sư.
“Không thể tránh được, vậy chỉ có thể...”
Hoàng Đông Kiệt thấy tất cả đường lui của mình đều bị phong tỏa, hai mắt dán chặt, chân nguyên trên người cuồn cuộn tuôn ra giống như gầm thét nghênh đón sự tấn công của năm đại Tông Sư.
“Ầm!”
Oanh tạc kịch liệt khiến cho rất nhiều tảng đá lớn rơi xuống khắp hang động, thân thể Hoàng Đông Kiệt bay ngược ra ngoài, xuyên qua ba cột chịu lực nện mạnh xuống đất.
Nội tâm mọi người đều hoảng hốt, nín thở nhìn bụi bặm bay lượn.
Khói bụi cuồn cuộn tan đi, trước mặt mọi người xuất hiện một cái hố to lớn, một nam tử bộ dáng chật vật đang nằm ở giữa hố.
“Thật lợi hại, một kích này đánh cho lục phủ ngũ tạng của ta sắp vỡ tan!”
Hoàng Đông Kiệt từ trong hố đứng dậy, không để ý quần áo bị thủng khí, không quan tâm đến bộ quần áo bị năng lượng mạnh mẽ xé nát, vẻ mặt thờ ơ chỉnh lại cánh tay bị gãy của mình.
Lau sạch vết máu trên khóe miệng, khóe miệng nhếch lên ngạo mạn nhìn năm người Trịnh Thiên Tuyệt.
Thấy Hoàng Đông Kiệt xem thường bọn hắn như vậy, sắc mặt năm người Trịnh Thiên Tuyệt đều trầm xuống.
Vốn là năm người bọn họ nghĩ rằng toàn lực xuất kích đánh Hoàng Đông Kiệt thì dù không thể giết chết hắn, cũng khiến hắn trọng thương, ai ngờ chỉ là thương tích nhẹ.
Lúc này, dù bọn họ có ngốc cũng biết Hoàng Đông Kiệt đã đạt tới cấp độ nửa bước Thiên Nhân, nội tâm bọn họ bỗng nhiên sinh ra cảm giác mất cân bằng cực độ.
Điều này cũng khiến cho ý niệm của toàn bộ bọn họ kiên định hẳn, mặc kệ phải trả giá gì cũng phải giết chết Hoàng Đông Kiệt, bọn họ đã đắc tội chết với Hoàng Đông Kiệt, không còn lựa chọn nào khác.
Ngay khi năm người Trịnh Thiên Tuyệt lại động thủ lần nữa với Hoàng Đông Kiệt, đột nhiên bọn họ nhướng mày, đợi đến khi bọn họ cảm giác được tình cụ thể của thân thể, cả bọn đều lộ ra thần sắc khó tin.
Bọn họ lại bị trúng độc!
Bọn họ liếc nhìn nhau, đều nhìn ra ánh mắt thay đổi của nhau, đoán ra tình trạng của bọn họ giống nhau.
Điều này khiến bọn họ đều nhìn Hoàng Đông Kiệt bằng ánh mắt tàn nhẫn đến kỳ lạ, không cần đoán cũng biết đây là thủ đoạn của Hoàng Đông Kiệt.
Thế gian đúng là không có độc dược độc hại được cường giả đại Tông Sư, nhưng kết luận này ở trên người Hoàng Đông Kiệt là không tồn tại.
Bọn họ biết rõ điểm này, nhất thời sát ý đối với Hoàng Đông Kiệt càng nồng đậm.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, chúng ta đều đã là tử địch rồi. Vì để đối phương chết, dùng biện pháp gì cũng không phải giống nhau cả sao?”
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
“Hoàng Đông Kiệt, ngươi cho rằng làm như vậy ngươi có thể chạy trốn khỏi nơi này sao? Đừng si tâm vọng tưởng, chúng ta đều là đại Tông Sư, đẳng cấp cường độ thân thể và sinh mệnh không giống với người thường.”
“Độc dược độc của ngươi không đầu độc được chúng ta, chỉ khiến cho thân thể chúng ta xuất hiện khó chịu, cũng không ảnh hưởng đến bao nhiêu đến chiến lực của chúng ta.”
“Hoàng Đông Kiệt, không nên phản kháng vô nghĩa nữa, đối mặt với chúng ta ngươi trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn chịu chết đi, chúng ta cho ngươi chết toàn thây!”
Trịnh Thiên Tuyệt cảm giác có thể tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể, nội tâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không phải độc dược trí mạng là được, chỉ cần độc tính có thể áp chế là có thể giải được.
“Các ngươi có thể bị trúng độc vì chất độc trong cơ thể các ngươi dễ hạ nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là trong cơ thể ta không còn chất độc nào độc tính cao hơn.”
“Các ngươi có muốn thử chất độc có độc tính cao hơn hay không, muốn thử thì đến đây, xem ta có thể dùng chất độc đầu độc các ngươi hay không!”
Hoàng Đông Kiệt khiêu khích nói.
Nghe được trên người Hoàng Đông Kiệt còn có độc dược cao hơn, sắc mặt năm người Trịnh Thiên Tuyệt bỗng nhiên ngưng trọng, bọn họ cũng là người, cũng sợ chết.
Bọn họ không muốn tin trên người Hoàng Đông Kiệt có độc dược độc tính cao hơn, nhưng Trong lòng bọn họ dù sao Hoàng Đông Kiệt cũng là dị chủng, thật sự có độc dược khiến đại Tông Sư một kiếm phong yết hầu cũng không kỳ quái.
“Thiên Hữu, để con rối lên, không thể hạ độc con rối được.”
“Ầm!”
Trịnh Thiên Tuyệt vừa nói xong không đợi Nhậm Thiên Hữu có động tác, thân thể Hoàng Thiên Thạch xuyên qua một cây cột chịu lực nện ở trước mặt Hoàng Đông Kiệt.
Ngay sau đó, thân ảnh Trương Cửu Thiên cũng bị con rối Thiên Nhân nện mạnh ra ngoài, cả người dính trên vách đá ở lối ra.
Cảnh này khiến cho năm người Trịnh Thiên Tuyệt đều vui mừng, Hoàng Thiên Thạch và Trương Cửu Thiên đã bại, con rối cấp bậc Thiên Nhân ra tay.
“Trốn đi, chạy mau!”
Hoàng Thiên Thạch gian nan đứng lên, không ngừng nôn ra máu còn không quên hô to để Hoàng Đông Kiệt chạy trốn, rõ ràng hắn đã bị trọng thương.
“Muốn chạy trốn sao, các ngươi trốn thoát được đâu!”
Đám người Mạch Vô Sinh thấy con rối Thiên Nhân từng bước đi tới, ý cười dữ tợn trên mặt đều rộ rõ.
“Vốn còn muốn chơi với các ngươi một chút nhưng ta không buông tay chân ra được, chờ lần sau đi, lần sau ta nhất định sẽ cùng các ngươi đánh tận hứng.”
Hoàng Đông Kiệt nâng Hoàng Thiên Thạch dậy, thấy dáng vẻ Hoàng Thiên Thạch trọng thương, hắn biết bọn họ nên rời khỏi nơi này.
“Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ cho ngươi còn sống để rời khỏi đây sao!”
Trịnh Thiên Tuyệt thấy Hoàng Đông Kiệt vẫn là dáng vẻ thong dong, nội tâm nổi lên nghi ngờ, hoài nghi Hoàng Đông Kiệt có con bài tẩy gì tồn tại nên hắn lập tức cẩn thận.
Hết chương 296.

Bạn cần đăng nhập để bình luận