Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 645. Thiên địa sụp đổ!




Thiên tai nhân họa xuất hiện.
Thiên tai nhân họa lại xuất hiện lần nữa.
Và không chỉ có một nơi, các châu thiên hạ mơ hồ đều xuất hiện hiện tượng thiên tai nhân họa. Thiên nộ: cuồng phong, mưa to, sương giá...
Xuất hiện một phát là không dừng lại.
Địa băng: hồng thủy, động đất, khô hạn, hố trời...Các loại tai họa xuất hiện khắp các nơi.
Nhân họa: ôn dịch, lần đó Thân Châu bị thiên tai nhân họa thiếu chút nữa làm cho sinh linh Thân Châu vạn kiếp bất phục.
Hiện tại thiên hạ các nơi đều xuất hiện hiện tượng thiên tai nhân họa, dù triều đình có chuẩn bị cũng trở tay không kịp.
Bởi vì bọn họ căn bản là không có năng lực ngăn cản thiên tai nhân họa, bọn họ chỉ có thể giảm bớt chứ không thể chống chọi được với thiên tai nhân họa ngày càng gia tăng.
Trục Vân thuyền là thuyền chiến do Trảm Yêu Ti nghiên cứu gần đây, có thể bay lên trời, tránh xa những hạo kiếp bất ngờ như hố trời, đất sụt lún...Trên thuyền chiến có Lục Thế Viễn, Lục Thế Viễn đang mang theo bộ phận trảm yêu sứ làm nhiệm vụ, người trên thuyền chiến đều trầm mặc hoặc là nói họ đang yên tĩnh dưới áp lực.
Bởi vì mọi người trên thuyền chiến đều biết mọi việc bọn họ làm chỉ là muối bỏ biển, căn bản là không cứu vớt được thiên địa này.
“Toàn bộ kinh thành đã sử dụng các trận pháp để ổn định nền móng nhằm giảm thiểu sự xuất hiện của các hố sụt do động đất ở kinh thành, nhưng mọi người đều biết sự ổn định này chỉ là tạm thời.”
“Khi thiên tai nhân họa ngày càng gia tăng, ngay cả trận pháp cường đại cũng sẽ sụp đổ.” “Việc chúng ta đang làm bây giờ có ý nghĩa gì? Cảm giác như chúng ta giãy dụa vậy.”
“Chúng ta đưa thuyền chiến đến các châu các thành trì khác nhau để dạy bọn họ trận pháp ổn định nền móng. Tuy nhiên, nền móng có thể ổn định được bao lâu tùy thuộc vào mức độ hạo kiếp tại địa phương. Nếu mức độ thiệt hại quá nghiêm trọng, chuyến đi của chúng ta cũng vô ích.”
“Tuy trận pháp có thể tạm thời ổn định nền móng, nhưng không thể ngăn chặn thiên tai. Không thành trì nào có thể chịu được những cơn mưa lớn vô tận đổ xuống như thác.”
“Khi thiên tai nhân họa ngày càng gia tăng, chúng ta giãy dụa cuối cùng cũng vô ích.”
Lâm Thiên Dương thân là phật tử, vốn không nên nói lời đả kích sĩ khí nhưng trong tình hình chán nản này, dù hắn có nói hay không thì mọi người đều biết rõ.
Có điều bọn họ thân là trảm yêu sứ, bọn họ không thể là người đầu tiên bỏ cuộc.
“Chúng ta sinh ra là người, nên vì nhân loại dốc hết toàn lực, tuy chúng ta trả giá như muối bỏ biển, nhưng có thể cứu một người thì cứu một người. Chúng ta phải kiên trì cho đến khi tiểu động thiên thế giới được tạo ra.”

Lục Thế Viễn muốn động viên mọi người, nhưng lời nói của hắn vốn dĩ không có tác dụng, bởi vì người trên thuyền chiến cũng không ngốc, nếu tiểu động thiên thế giới dễ dàng tạo ra như vậy thì bọn họ đã tạo ra từ lâu rồi.
“Chúng ta không có nhiều thuyền chiến, chỉ có thể đi đến những thành trì gần Kinh Châu. Đối với những thành trì ở xa, chúng ta...”
Lời nói của Chung Bình Phàm khiến bầu không khí tại hiện trường càng thêm áp lực, mọi người đều có thể hiểu rõ do nhiều ảnh hưởng khác nhau, thuyền chiến của bọn họ không thể rời Kinh Châu quá xa.
Điều này có nghĩa là bọn họ chỉ có thể cứu được những thành trì tương đối gần Kinh Châu và bọn họ chỉ có thể từ bỏ đại bộ phận dân chúng thiên hạ.
Sự từ bỏ này có nghĩa là đại bộ phận dân chúng thiên hạ có thể sẽ chết, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác vì khả năng của bọn họ có hạn.
“Thật là một đám mây đen đáng sợ. Khởi động trận pháp phòng ngự, tiến lên cho ta!”
Những đám mây đen che phủ bầu trời phía trước và sấm sét dữ dội như rồng bay ngang bầu trời, giống như một khu vực cấm chặn phía trước thuyền chiến nhân loại.
Đám mây đen rộng đến mức thuyền chiến gần như khó có thể đi vòng qua, Lục Thế Viễn không còn cách nào khác ngoài việc kích hoạt trận pháp phòng ngự trên thuyền chiến vọt vào.
Thuyền chiến vừa lao tới đã bị sấm sét oanh tạc.
“Trận sấm sét thật khủng khiếp!”
Mặc dù kết giới phòng ngự trên thuyền chiến đã ngăn chặn được sấm sét, nhưng thuyền chiến cũng bị sấm sét oanh tạc rung chuyển, bọn họ vô cùng lo sợ giây tiếp theo, sấm sét sẽ phá vỡ kết giới phòng thủ và phá hủy thuyền chiến.
May mắn thay, các thuyền chiến rất mạnh mẽ, bọn họ đã vượt qua những đám mây đen một cách an toàn.
“Thuyền chiến tiêu hao như thế nào rồi?”
“Vẫn còn một nửa nhiên liệu đủ cho chúng ta đi trong ba ngày.”
Lục Thế Viễn nghe thế gật đầu.
“Lục đại nhân, sắp đến Lam Thiên thành rồi!”
Thủ hạ nhìn bản đồ báo cáo cho Lục Thế Viễn.
Lục Thế Viễn đến mũi thuyền chuẩn bị quan sát Lam Thiên thành đông đúc cửa hàng.
“Cái này, cái này!”

Khi thuyền chiến càng ngày càng đến gần Lam Thiên thành, người trên thuyền chiến chợt không nói nên lời.
Bởi vì Lam Thiên thành đã sụp đổ rồi.
Đúng vậy, chính là sụp đổ.
Mặt đất giống như mạng nhện xẻ thành vực sâu không đáy, Lam Thiên thành tựa hồ bị vực sâu nuốt chửng, tử khí nặng nề.
“Đáng giận!”
Lục Thế Viễn gầm lên khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn biết thiên tai nhân họa ngày càng nghiêm trọng.
“Đi, đến thành trì kế tiếp!”
Lục Thế Viễn biết Lam Thiên thành rất lớn, có một số người may mắn sống sót, không phải hắn không muốn phái người đi tìm kiếm cứu hộ, mà là thời gian quá gấp rút, hắn chỉ có thể bỏ một số người để cứu được nhiều người hơn.
Thuyền chiến tiếp tục khởi hành, chẳng bao lâu bọn họ đã đến Thanh Diệp thành, Thanh Diệp thành may mắn không bị thiên tai nhân họa ảnh hưởng.
Lục Thế Viễn không do dự để bọn người Lâm Thiên Dương sắp xếp người Thanh Diệp thành, hắn neo thuyền chiến trên đỉnh đồi gần Thanh Diệp thành.
“Ngươi là ai?”
Lục Thế Viễn đang đứng trên mũi thuyền thổi gió chợt thấy tim đập thình thịch vì thấy một người bước tới như không có ai xung quanh.
Trảm yêu sứ cảnh giác gần đó dường như không nhìn thấy người này, tùy ý để cho hắn bước tới. Sau khi nghe được lời của Lục Thế Viễn, tất cả các trảm yêu sứ đều đưa mắt về hướng mà Lục Thế Viễn đang nhìn, phát hiện ở đó chẳng có gì cả.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là trảm yêu sứ, đã chứng kiến quá nhiều chuyện khó tin, thần kinh của bọn họ chợt trở nên căng thẳng.
“Phàm nhân, ngươi có thể nhìn thấy ta sao?”
U hơi ngạc nhiên, khi phát hiện một chiếc thuyền chiến đột nhập vào khu vực mình phụ trách, hắn đã bị hấp dẫn, nhưng chưa kịp đến gần đã bị Lục Thế Viễn phát hiện.
Thông thường, phàm nhân thân thể phàm thai không thể nhìn thấy các tiên phật, nhưng Lục Thế Viễn có thể nhìn thấy U, điều này khiến U hơi ngạc nhiên.
Hết chương 645.

Bạn cần đăng nhập để bình luận