Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 172. Quyết sách đối địch




“Có vẻ như ta tỉnh dậy quá sớm!”
Trương Hải Hoa chuyển động mắt một chút, trong lòng có chủ ý tiếp tục nói.
“Sau khi các ngươi đi ra ngoài thì nói ta nghe được chiến tích kích động chịu không nổi đã ngất đi, để các tướng quân trung cao cấp tiếp tục nghe lệnh Đông Vũ vương.”
“Các ngươi cứ xem như ta chưa từng tỉnh lại, Đông Vũ vương bảo các ngươi làm gì thì các ngươi làm đó đi.”
“Bận rộn hơn nửa đời người, ta cũng nên cho mình nghỉ ngơi một thời gian để thư giãn.”
Hai người Đinh Chính Trạch nhìn nhau một cái, đều gật đầu với Trương Hải Hoa.
Bọn họ biết đại thống soái cảm thấy năng lực của mình có hạn, hy vọng Đông Vũ vương tiếp tục dẫn dắt Trấn Võ quân đối mặt với trận chiến kế tiếp.
“Ngươi thật quá đáng, tự tiện quyết định ném Trấn Võ quân cho ta chưa tính, bây giờ tỉnh rồi còn muốn lười biếng sống qua ngày, ngươi như vậy là thất trách!”
Lúc này Hoàng Đông Kiệt đi vào, vừa vào phòng túm lấy nhúm tóc của Trương Hải Hoa. Hai người Đinh Chính Trạch cũng là người thông minh, lúc này có ý muốn chuồn đi, hành lễ một cái với Hoàng Đông Kiệt rồi rời khỏi.
“Vương gia, ta mười sáu tuổi đã gia nhập quân đội, bây giờ ta chín mươi hai, dù là tông sư, ta cũng đã xem như lão nhân rồi.”
“Ta đánh hơn bảy mươi năm, trải qua vô số chiến trường lớn nhỏ, chẳng lẽ ta không thể nghỉ ngơi một chút sao?”
Trương Hải Hoa cũng là người da mặt dày, giả bộ già yếu bệnh tật.
“Ngươi có thể nghỉ ngơi, nhưng chọn thời gian đặc biệt này để nghỉ ngơi, ngươi có hơi quá đáng đấy!”
“Ngươi là đại thống soái Trấn Võ quân, ngươi không đứng ra thống lĩnh toàn quân, đẩy hết mọi chuyện cho người ngoài như ta, ngươi để trên dưới Trấn Võ quân nhìn ngươi như thế nào?” Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Bọn họ nhìn như thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi có thể cho bọn họ tỷ lệ sinh tồn nhiều hơn.”
“Huống chi bây giờ ta vừa mới tỉnh lại, rất suy yếu, ngươi cũng không thể bắt nạt lão nhân đúng không?”
Trương Hải Hoa cũng giảo hoạt, thấy đuối lý bèn lấy chuyện thân thể ra nói chuyện.
“Ngươi suy yếu không sai, nhưng ngươi cũng không thể triệt để nghỉ ngơi mặc kệ mọi việc. Ta có thể tiếp tục chưởng quản Trấn Võ quân nhưng ngươi phải đứng ra đi lại một chút, khuyến khích binh lính.”
Hoàng Đông Kiệt biết lão già này vì muốn Trấn Võ quân có thể chống lại sóng gió kế tiếp, nhất định phải giao Trấn Võ quân cho người có năng lực như hắn quản lý.
Lão nhân này không phải muốn nghỉ ngơi mà hắn muốn Trấn Võ quân sống có sức sống hơn. “Cái này không thành vấn đề, vết thương của ta không tốt nhưng mỗi ngày đi lên một hai hiệp ở quân khu vẫn không có vấn đề gì.”
Trương Hải Hoa nghe Hoàng Đông Kiệt sẽ tiếp tục chưởng quản Trấn Võ quân, vui mừng ra mặt, năng lực của hắn có hạn, kế tiếp Thiên Thần quân sẽ ồ ạt xâm phạm, hắn cũng không có năng lực ứng phó.
Chỉ có Đông Vũ vương mới có năng lực dẫn dắt Trấn Võ quân nghênh chiến Thiên Thần quân, chiến tranh nào mà không có người chết, vì để Trấn Võ quân chết ít người hơn, hắn nhất định phải lui về tuyến hai để Hoàng Đông Kiệt nắm quyền.
“Vương gia, đòn sát thủ ngươi chế tạo ra khiến cho Thiên Thần giáo chịu thiệt thòi lớn, tin rằng bọn họ chắc chắn đã có phòng bị.”
“Kế tiếp, loại đòn sát thủ này có lẽ không có bao nhiêu hiệu quả.”
“Binh lực của chúng ta mặc dù có tăng lên nhưng tín đồ Thiên Thần giáo còn nhiều hơn tưởng tượng, lần này bọn họ nhất định sẽ móc tài sản, dùng binh lực tuyệt đối áp đảo chúng ta.” “Vương gia, đối mặt với nguy cơ lần này, ngươi có thỉnh cầu viện binh với triều đình hay không, hoặc là ngươi có quyết sách xoay chuyển càn khôn hay không?”
Trương Hải Hoa cũng biết Trấn Võ quân kế tiếp sẽ đối mặt với cái gì, hắn cực kỳ lo lắng tình trạng của Trấn Võ quân nên hắn cần Hoàng Đông Kiệt có thể cho hắn một câu trả lời an tâm. “Có, hai thứ ngươi nói ta đều có, ta sớm đã cầu viện binh với triều đình, triều đình cũng đồng ý phái viện binh tới.”
“Quyết sách đối địch ta cũng có, nhưng có thể hay không còn phải xem tình hình.”
“Thỉnh cầu triều đình bao nhiêu viện binh, khi nào có thể tới?”
“Quyết sách đối địch là gì?”
Trương Hải Hoa vui vẻ, gấp gáp hỏi.
“Triều đình rất nhỏ mọn, chỉ phái hai mươi vạn Hắc Giáp quân đoàn mà ta từng thống lĩnh tới cho ta, Hắc Giáp quân đoàn từ Bình Châu chạy tới Thanh Châu cần ít nhất phải hơn nửa tháng.” “Chờ bọn họ chạy tới thì chiến tranh giữa chúng ta và Thiên Thần quân đã sớm kết thúc.”
“Cái này cũng không sao, ta vốn không có ý định dùng Hắc Giáp quân đoàn đối phó Thiên Thần quân. Hắc Giáp quân đoàn ta chuẩn bị dùng để đối phó Thiên Hùng quân và Bình Thế quân.” “Quyết sách đối địch là cái gì, cái này thật không dễ nói, phải xem tình hình mà quyết định, nhân tố ảnh hưởng đến chiến tranh quá nhiều, phải tùy cơ ứng biến.”
Hoàng Đông Kiệt không nói quá chi tiết, đúng như lời hắn nói, hắn đánh chiến phải tùy cơ ứng biến. Nếu có cơ hội tuyệt hảo xuất hiện thì một giây sau hắn có thể đổi thành mưu kế càng có lợi. “Nếu như không có viện binh đến, trừ binh lính thủ thành ra, chúng ta có thể chủ động xuất kích quân đội chỉ có hơn mười vạn, Thiên Thần giáo móc hết gia sản chắc chắn có hơn ba mươi vạn.” “Binh lực chênh lệch như thế này, hơn nữa địch nhân sớm đã có thủ đoạn phòng bị chúng ta, chúng ta chủ động xuất kích có phải hơi không sáng suốt hay không.”
Trương Hải Hoa biết sĩ khí của Trấn Võ quân bây giờ tăng cao, sức chiến đấu chắc chắn tăng lên không ít nhưng binh lực chênh lệch như vậy, nếu lấy cứng đối cứng, chưa nói đến thắng thua, thương vong chắc chắn rất thảm trọng.
“Có không ít trường hợp lấy ít thắng nhiều, sao ngươi biết ta không thể dẫn dắt Trấn Võ quân đánh thắng trận này?”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói. “Vương gia, Trấn Võ quân nhờ ngươi.”
Trương Hải Hoa nghĩ đến hoàng Đông Kiệt đến Thanh Châu ngắn ngủi sáu bảy ngày đã dễ dàng chém đi hai mươi vạn Thiên Thần quân.
Nghĩ như vậy, lần này Thiên Thần quân xâm phạm hơn ba mươi vạn đại quân hình như sẽ không có áp lực như vậy.
Học thức kinh khủng và mưu lược của Hoàng Đông Kiệt không ai sánh kịp. Lúc này đây hắn tin Hoàng Đông Kiệt còn có thể dẫn dắt Trấn Võ quân sáng tạo kỳ tích.
Hết chương 172.

Bạn cần đăng nhập để bình luận