Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1104. Hóa ra cha ta thực sự là một con quái vật!




“Rốt cuộc ngươi là ai? Nhân loại bình thường không thể nào đạt tới trình độ của ngươi được!”
Vipotensa không còn coi Hoàng Đông Kiệt là một nhân loại bình thường nữa, dù tài năng của nhân loại bình thường có lợi hại đến đâu thì những hạn chế của cơ thể nhân loại cũng không thể cho phép hắn đạt tới mức này.
Nó nghi ngờ Hoàng Đông Kiệt là người dị thế, người chuyển thế, quái thai dũng giả các kiểu.
“Ha ha!”
“Đây là trình độ thực sự của ngươi sao? Nếu đúng như vậy thì thật xin lỗi, ta chỉ có thể biến ngươi thành một con thằn lằn chết!”
Hoàng Đông Kiệt không trả lời câu hỏi của Vipotensa, ngược lại còn khiêu khích nó.
Thằn lằn?
Vipotensa thấy Hoàng Đông Kiệt coi mình như một con thằn lằn yếu đuối, cơn tức giận dâng trào, vỗ cánh bay về phía ông già trước mặt, nếu không thích cận chiến thì hãy trải nghiệm ngọn lửa tử vong và sát thương bắn ngược của ám long hoàng lân này.
Một quyền của Hoàng Đông Kiệt tiếp xúc vào da Vipotensa, cánh tay bỗng nhiên bị thiêu đốt.
Vipotensa không buông tha, để ngọn lửa trắng của mình đốt cháy toàn thân Hoàng Đông Kiệt.
“Gầm!”
Vì vảy rồng phản lại sát thương, Hoàng Đông Kiệt hầu hết đều phải chịu đòn của chính mình, cộng thêm ngọn lửa tử vong thiêu đốt, tình cảnh này trong mắt người khác đều cho rằng Vipotensa quá lơi hại, dồn ông lão đến mức không hề có sức phản kháng.
Long tức đánh tới, Hoàng Đông Kiệt bay lộn ngược, thân hình to lớn rơi xuống đất khiến mặt đất rung chuyển.
“Lão gia tử!”
Thấy lão gia tử ngã xuống đất, bọn người Bối Nhĩ đều căng thẳng.
Anzac Doug thấy cảnh tượng này, trong ánh mắt không giấu được vui mừng.
Vipotensa chuẩn bị đắc ý dào dạt thì nó sững sờ nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt không hề hấn gì, đang từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.
“Sao ngươi không kêu đau?”
Vipotensa thấy toàn thân Hoàng Đông Kiệt vẫn đang bị ngọn lửa tử vong không tắt thiêu đốt, theo lý mà nói, lẽ ra nó nên vui vẻ, nhưng nó thực sự không thể vui được.
Người bình thường bị ngọn lửa tử vong bao phủ, thiêu đốt, lăn lộn trên mặt đất, giãy dụa kêu la như lợn bị giết, nhưng ông già này lại hành động không như một người bình thường.
Tình cảnh này dù nhìn thế nào cũng có cảm giác sai sai.
“Ý ngươi là…!”
Hoàng Đông Kiệt giơ tay mở lòng bàn tay ra, ngọn lửa tử vong đang thiêu đốt trong cơ thể đều tập trung vào lòng bàn tay.
Ngọn lửa trắng ngoan ngoãn nhảy trên lòng bàn tay Hoàng Đông Kiệt như thể Hoàng Đông Kiệt là chủ nhân của nó.
“Ngươi ngươi!”
Vipotensa thấy ngọn lửa tử vong bị Hoàng Đông Kiệt điều khiển, đôi mắt rồng của nó mở to, nó sửng sốt không nói nên lời, đây là thiên phú của hắn, một nhân loại làm sao có thể học được thiên phú của nó?
“Không trách ngươi lại kiêng kị hắn như vậy!”
Cái bóng bên cạnh nhìn Anzac Doug, bây giờ hắn đã biết tại sao Anzac Doug lại sợ hãi lão già này đến thế, hắn tin lão già này thực sự có năng lực uy hiếp đến cả giáo đình Hắc Ám.
Bọn người Luân Nạp thấy đoàn trưởng đã nắm giữ năng lực của Vipotensa, trên môi nở một nụ cười bất đắc dĩ, đoàn trưởng thật là thích đùa giỡn.
“Cái này!”
Negan Culadra Leihou rất sốc, hắn có cảm giác như mới nhận thức cha hắn lần đầu.
Thân thể cường đại hơn cả cự long, ma lực vô tận, pháp sư đa hệ, vâng…vâng. đều khiến hắn bàng hoàng không nói nên lời.
Bây giờ thấy cha có thể học được ma pháp, năng lực, kỹ năng…người khác trong chớp mắt, hắn cũng không biết nên nói gì.
Hóa ra cha hắn thực sự là một con quái vật!
“Không, ta không tin. Chắc chắn là ngươi đang phô trương thanh thế!”
Vipotensa chưa bao giờ tin rằng con người có thể học được thiên phú kỹ năng của mình dễ dàng như vậy.
Nó cho rằng ông già đang lừa gạt mình, đó chỉ là ảo giác, chắc chắn là ông già đang cố gắng khiến cho nó mất phương hướng.
Lúc này, khí tức trên người nó lại trở nên cuồng bạo, ngọn lửa tử vong trên cơ thể nó bành trướng như mặt trời, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào nó.
Vipotensa bước tới như giống như muốn dùng sức nòng tự thân làm Hoàng Đông Kiệt bốc hơi.
Hoàng Đông Kiệt thấy Vipotensa trắng trợn va chạm, lực đạo cũng tăng lên, đấm Vipotensa một đấm.
“Bốp bốp!”
Vipotensa trúng quyền, nó thấy rất mờ mịt hoang hoang.
Nhân loại này thực sự nắm giữ được ngọn lửa tử vong của nó, không hề bị ngọn lửa tử vong của nó gây ra chút tổn thương nào.
Như vậy còn chưa tính, phải biết bây giờ nó là một hình thái hoàn chỉnh, thực lực gấp mấy chục lần trước đây, nhân loại này rốt cuộc là như thế nào?
Tại sao nó lại bị thương, chẳng lẽ thương tổn bắn ngược của long lân nó lại là giả?
Đuôi cự long quét ngang qua khiến cho Hoàng Đông Kiệt bắt được cơ hội, hai tay hung hăng siết chặt đuôi Vipotensa, thân thể đột nhiên chuyển động.
Vipotensa ý thức được phiền toái, cảm giác mất mát khiến nó mất kiểm soát cơ thể.
Không muốn rơi vào thế bị động, Vipotensa rướn người lên phun long tức vào mặt Hoàng Đông Kiệt.
Chỉ là bề mặt cơ thể của Hoàng Đông Kiệt phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt, Vipotensa nhận ra đó là ma pháp miễn dịch.
Long tức của nó đã bị ma pháp miễn dịch bên ngoài cơ thể Hoàng Đông Kiệt triệt tiêu, nó không còn cách nào, thân thể bị Hoàng Đông Kiệt nắm xoay vòng.
“Ầm!”
Giây tiếp theo, thân thể nó bị Hoàng Đông Kiệt ném xuống đất như cá muối khiến cả mặt đất sụp đổ chìm xuống.
Mặc dù thể chất mạnh mẽ nhưng cú đánh này đã làm chấn động các cơ quan nội tạng của nó.
“Ầm!”
Trước khi nó có thể thực hiện thêm bất kỳ động tác nào, một lực cực lớn khác phát ra từ cái đuôi nó, khiến cơ thể to lớn của nó đập xuống đất lần nữa.
Vipotensa cảm thấy toàn thân chấn động, thấy Hoàng Đông Kiệt muốn làm lại trờ cũ, nó nghiến răng cắt đứt cái đuôi của mình.
Cắt đuôi để sống sót.
“Ôi, tưởng chỉ có thằn lằn mới cắt đuôi để sống sót, nhưng không ngờ cự long cao cao tại thượng không ai bì nổi như các ngươi cũng cắt đuôi để sống sót!”
Hoàng Đông Kiệt cầm chiếc đuôi bị đứt, phản ứng thần kinh của chiếc đuôi bị đứt vẫn chưa tắt, đang vặn vẹo xoay tròn trong tay Hoàng Đông Kiệt.
Vipotensa bị chế giễu sỉ nhục như thế này bao giờ, nó không nói gì, pháp lực trên người càng lạnh lùng hơn.
Trong chốc lát, một cái đuôi mới mọc ra từ chiếc đuôi bị đứt của nó, những trạng thái tiêu cực trên cơ thể nó cũng ngay lập tức được phục hồi.
“Gầm!”
Cơn giận nhiễm đỏ hai mắt khiến nó mất hết lý trí và lao thẳng vào Hoàng Đông Kiệt.
Hết chương 1104.

Bạn cần đăng nhập để bình luận