Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 123. Bất ngờ! Ngoại viện phản bội tập thể!




Đại trường kiếm vừa tiếp xúc với đại trảm đao, Vương Nguyên Vinh và Chung Hùng Nguyên đều đè binh khí của mình áp bách đối phương.
Mắt hai người va chạm nhau trên không trung, phảng phất như muốn dùng mắt trừng chết đối phương.
Vương Nguyên Vinh đẩy đối phương không nổi, biết không lấy được ưu thế ở phương diện khí lực, nhanh như chơp lập tức biến chiêu, cước bộ vừa chuyển đá mạnh vào hạ bàn của Chung Hùng Nguyên.
Chung Hùng Nguyên vô cùng hiểu rõ kẻ địch lâu năm của mình, kẻ thù truyền kiếp vừa có động tác là hắn đã có thể nháy mắt thấy chiêu đối chiêu, chân đối chân, tay đối thủ, trường kiếm đối đại đao.
Mấy trăm hiệp trôi qua, trên thân thể hai người thêm mấy vết thương nhỏ.
“Kiếm quyết tế vũ miên sát!”
“Bá đao linh thời nhất tuyệt!”
“Ầm!”
Sóng xung kích cuồng bạo giống như thiên tai trong nháy mắt trùng kích chung quanh, Vương Nguyên Vinh cùng Chung Hùng Nguyên bị lực đạo cực lớn bắn ngược ra.
Bụi bặm tản đi, mặt đất ngoại trừ ổ gà ra thì chính là vết đao ngân kiếm bổ.
Khiến cho người ta liếc mắt một cái nhìn lại thì thấy toàn bộ mặt đất tất cả đều là hố đao miệng kiếm ngổn ngang, số lượng khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc sợ hãi.
Chung Hùng Nguyên không cho Vương Nguyên Vinh bất kỳ cơ hội thở dốc nào, hai chân vừa chạm đất, cả người thẳng tắp hóa thành ánh sáng vọt tới Vương Nguyên Vinh.
Vương Nguyên Vinh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục chém giết cùng Chung Hùng Nguyên.
Đột nhiên vương Nguyên Vinh sắc mặt biến đổi khiến cho Chung Hùng Nguyên vui vẻ trong lòng, bắt lấy khoảnh khắc này mà chém tới.
Vương Nguyên Vinh bị hắn bổ cho bay, Vương Nguyên Vinh bay ra ngoài máu chảy giữa không trung, máu đến từ vết thương lớn trên vai Vương Nguyên Vinh.
“Này…, ta đã bị trúng độc!”
Vương Nguyên Vinh bay ngược ra ngoài, trên không trung điều chỉnh trọng tâm, thân thể lật một cái, chân chạm đất, cả người trượt ra ngoài.
Trượt hơn hai mươi thước Vương Nguyên Vinh mới miễn cưỡng ngừng lại.
Vừa dừng lại, hắn điểm huyệt đạo trên vai, khống chế cơ bắp co rút, không cho máu chảy ra.
Trong nháy mắt vết thương trên vai đã giảm chảy máu.
Nhưng Vương Nguyên Vinh cả người đều không khoẻ.
Hắn phát hiện ra hắn đã bị trúng độc, hắn không biết tại sao mình lại bị trúng độc.
Độc tố này rất mạnh, khiến cho chân khí trong cơ thể hắn xuất hiện hiện tượng rối loạn, hắn vội vàng ăn thanh độc đan và các giải độc đan khác, kết quả là một chút tác dụng cũng không có, chất độc không ngừng nuốt chửng sinh lực của hắn.
“Không xong rồi, ngoại công hắn…”
“Phụ thân!”
“Đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lão trang chủ lại thất thần?”
Vương Nguyên Vinh vừa bị thương, những người luôn chú ý tới hắn đều trở nên lo lắng, mọi người đều lo lắng cho tình trạng của Vương Nguyên Vinh.
Một nhà lo lắng một nhà vui mừng, đoàn trưởng lão Bá Đao Hội thấy độc trên người Vương Nguyên Vinh rốt cục cũng phát tác, bọn họ ai nấy đều phấn chấn.
Chỉ cần trấn trang chi chủ của Quy Vân sơn ngã xuống, Quy Vân sơn trang liền xong đời.
“Xem ra như chúng ta rất nhanh có thể kết thúc công việc rồi!”
Đám sát thủ Thính Vũ Các thấy cảnh này cũng không diễn nữa.
Hai người đánh Thái Cực cũng kết thúc công việc, hai người hai tay chắp lại cùng nhau cũng kết thúc công việc, kể cả những người khác đục nước béo cò cũng dừng tay.
Bọn họ tụ tập toàn bộ ở một tảng đá lớn, trong lòng lẩm bẩm Vương Nguyên Vinh sắp chết.
Bọn họ mới không thèm để ý Vương Nguyên Vinh chết hay là Chung Hùng Nguyên chết, vì chỉ cần có một chủ nhân chết, hai đội bọn họ có thể kết thúc công việc.
Ai làm cho hai vị cố chủ ai chết cũng giống nhau, kết cục cũng giống nhau: nhiệm vụ của một đội hoàn thành, cố chủ của đội kia chết, nhiệm vụ không cần phải hoàn thành.
Tình huống trái phải đều giống nhau, bọn họ cầu mong có một bên nhanh chóng chết đi để bọn họ kết thúc công việc.
Bọn người Mạc Quy Đồ không nhận được bất kỳ gợi ý nào của Hoàng Đông Kiệt, không có cách nào, bọn họ chỉ có thể tiếp tục thanh lý “người một nhà”.
“Không ngờ đúng không, ngươi cho rằng đòn sát thủ của ta là bắt tôn tử của ngươi và đả thương nhi tử của ngươi, thật ra không phải, dùng thân nhân của ngươi kích thích ngươi, nhưng lại không dám cam đoan ngươi sẽ thúc thủ vô sách.”
“Chân chính khiến cho ngươi thúc tay vô sách chính là để ngươi không có năng lực chống cự ta.”
“Ngươi trúng độc, thực lực không ngừng suy giảm, đối mặt với ta ngươi chỉ có một con đường chết.”
Chung Hùng Nguyên thấy trạng thái của Vương Nguyên Vinh thì dương dương đắc ý nói.”
“Sao ta lại trúng độc?”
Vương Nguyên Vinh nghĩ không ra mình trúng độc như thế nào, bản thân ăn uống đều qua kiểm tra an toàn hắn mới ăn, ở Quy Vân sơn trang hắn không có cơ hội trúng độc.
Trên đại khảm đao của Chung Hùng Nguyên cũng không có độc, nếu có độc thì hắn cũng không dám để đại khảm đao của Chung Hùng Nguyên tạo thành nhiều vết thương nhỏ trên người mình như vậy.
Vậy hắn trúng độc như thế nào, không thể ngay cả quá trình trúng độc cũng không có.
“Nghĩ không ra, ha ha...Vậy ta sẽ để ngươi chết rõ ràng một chút, đồ ăn thức uống của ngươi đều bị ta mua chuộc hai người động tay động chân.”
“Đó không phải là chất độc, vì vậy người của ngươi không thể kiểm tra ra được bất kỳ vấn đề gì. Trên mũi đao của ta có bôi một loại phấn kỳ lạ, cũng không phải độc dược, cho nên ngươi cũng không phát hiện ra vấn đề.”
“Nhưng hai thứ không phải là độc dược này một khi trộn lẫn cùng nhau ở trong cơ thể con người sẽ triệt để biến thành kịch độc lấy mạng người.”
“Cũng là do chân khí ngươi thật thâm sâu, bằng không kịch độc này đã sớm phát tác rồi.”
“Có điều bây giờ phát tác cũng không muộn, để ta tiễn ngươi xuống địa ngục đi!”
Chung Hùng Nguyên không muốn để Vương Nguyên Vinh cứ như vậy độc phát bỏ mình, cái này hơi có lợi cho Vương Nguyên Vinh rồi.
Hắn muốn lúc Vương Nguyên Vinh còn có ý thức mà tự tay chém đầu Vương Nguyên Vinh, coi như là tiễn kẻ địch lâu năm một đoạn đường cuối cùng.
Cũng vì đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho ân oán các đời của Bá Đao Hội cùng Quy Vân sơn trang.
Chung Hùng Nguyên lấn thân tấn công, chiêu chiêu cuồng bạo ngắm vào cổ Vương Nguyên Vinh mà chém. Vì Vương Nguyên Vinh thân trúng kịch độc, chức năng thân thể không ngừng giảm xuống, bị Chung Hùng Nguyên đè ép đánh, cả người không ngừng lui về phía sau.
Hết chương 123.

Bạn cần đăng nhập để bình luận