Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 647. Bị theo dõi




“Ta không thể không đi. Dù sao Thiên Yêu thành cũng là sản phẩm của thế giới này, nếu như thế giới này sụp đổ, Thiên Yêu thành nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”
“Dù ta có thể giảm bớt ảnh hưởng của Thiên Yêu thành, cũng chỉ có Thiên Yêu thành đơn độc trôi nổi trong hư không. Sớm hay muộn Thiên Yêu thành cũng sẽ sụp đổ.”
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu nói.
“Ngươi, thôi đi!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn Đồ Sơn nương nương, muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại.
“Nam nhân đáng giận, ngươi muốn cái gì thì cứ nói đi, đừng dùng thái độ này qua loa có lệ với ta.”
“Ngươi phải biết, một khi ngươi rời khỏi Thiên Yêu thành, ta sẽ là người lớn nhất Thiên Yêu thành, cẩn thận Thiên Yêu thành của ngươi đổi chủ.”
Đồ Sơn nương nương tức giận giương nanh múa vuốt khi nhìn thấy thái độ của Hoàng Đông Kiệt đối với mình.
“Nếu ngươi được tất cả yêu vương công nhận, có thể cướp đi vị trí thành chủ từ tay Huyền Thanh, vậy thì chỉ có thể trách Huyền Thanh vô dụng, ngươi có thể làm thành chủ nếu muốn.” Hoàng Đông Kiệt biết thực lực Đồ Sơn nương nương đã đạt đến cấp độ tiên phật, nhưng hắn không hề lo lắng Đồ Sơn nương nương có ý đồ đối với Thiên Yêu thành.
Theo thực lực của hắn biến mạnh, Thiên Yêu thành cũng biến mạnh. Thiên Yêu thành đã sớm có được khí linh, có thể cất chứa khí linh của yêu quái trong thiên hạ, muốn trấn áp Đồ Sơn nương nương cũng rất dễ dàng.
Hắn ra đi, Huyền Thanh sẽ trở thành chủ nhân thứ hai của Thiên Yêu thành, trong Thiên Yêu thành có thể nói Huyền Thanh là một tồn tại vô địch.
Đương nhiên, ngoại trừ hắn ra, dù sao hắn cũng là chủ nhân thứ nhất của Thiên Yêu thành.
“Bảo vệ tốt Thiên Yêu thành!”
Hoàng Đông Kiệt dường như không chú ý đến đôi má phồng lên của Đồ Sơn nương nương, hắn vỗ nhẹ vai Huyền Thanh vài cái rồi rời đi trước mặt mọi người.
“Đáng chết, ta đang bị theo dõi.”
Thiên Đế chợt cảm thấy có ác ý, hắn không cần nghĩ cũng biết mình đang bị Hắc Đế theo dõi. Người duy nhất trên thế giới này có thể khiến lưng hắn như bị kim đâm chính là Hắc Đế.

“Hắn đang đuổi theo hướng của ta. Làm sao có thể như vậy? Làm sao hắn biết rõ vị trí của ta như vậy?”
Ở cấp độ của Thiên Đế, dù ở xa đến đâu, chỉ cần có người có ác ý với mình, hắn đều có thể cảm nhận được.
Khi cảm giác nguy cơ ngày càng mạnh mẽ, hắn biết khoảng cách giữa hắn và Hắc Đế không ngừng rút ngắn, điều này khiến hắn vô cùng sợ hãi. Làm thế nào mà Hắc Đế lại biết được vị trí của hắn?
Một mình hắn không thể đối phó với Hắc Đế nên hắn lập tức bỏ chạy.
Cách ngày thế giới sụp đổ chỉ còn lại ba ngày, chỉ cần hắn trốn thoát ba ngày này, Hắc Đế sẽ buộc phải rời khỏi thế giới hoặc chết vì thế giới sụp đổ.
Chỉ cần hắn trốn thoát được ba ngày, chiến thắng sẽ thuộc về hắn.
Có cùng suy nghĩ với Thiên Đế là Cổ Phật, Nguyên Ma, bởi vì bọn họ cũng bị Hoàng Đông Kiệt truy sát.
Một người không có khả năng truy sát cùng lúc năm người, là Hoàng Đông Kiệt phân thân, Hoàng Đông Kiệt cố tình dồn bọn họ lại với nhau để giải quyết một lượt...
Khi Hoàng Đông Kiệt đang đuổi theo tiên phật, Mị Nương thương tích đầy mình đã cõng Lục Trạch đang bất tỉnh đến Thiên Yêu thành.
Biết được Lục Trạch xuyên qua khu vực thiên tai nhân họa dữ dội đi vào Thiên Yêu thành, bọn người Huyền Thanh liền đi ra xem xét tình trạng của Lục Trạch.
“Thật dũng cảm, không có cửa truyền tống, kinh thành cách xa Thiên Yêu thành như vậy mà ngươi lại dám mạo hiểm tính mạng để vượt qua bao nhiêu tai họa đến đây. Người Lục gia các ngươi thật đúng là điên rồi.”
Huyền Thanh nhờ Dạ thần y ổn định vết thương cho Lục Trạch, đồng thời từ Mị Nương cũng biết được thuyền chiến đã bị thiên tai phá hủy giữa chừng.
Nhưng Lục Trạch vẫn không chịu quay lại, liều mạng tiếp tục đi về Thiên Yêu thành, dọc đường đi tới tất cả mọi người đều chết hết, chỉ còn lại Lục Trạch và Mị Nương.
Thiên tai địa họa vô cùng tàn khốc, Lục Trạch là người đầu tiên bị trúng đòn, hôn mê. Sau khi được Mị Nương bảo vệ, Lục Trạch còn sống mà đến được Thiên Yêu thành, chuyện này cũng khiến cho Mị Nương thương tích đầy người. Huyền Thanh thật sự không biết nên nói gì với Lục Trạch đang bất tỉnh, hắn đại khái đoán được mục đích của Lục Trạch tới Thiên Yêu thành, nhưng nghĩ bên ngoài giống như một vùng cấm, hắn chỉ có thể nói người Lục gia thật sự rất dũng cảm. “Khụ, khụ!”
Lục Trạch tỉnh lại.
“Tổ tông sống ở đâu? Ta, ta muốn gặp tổ tông sống!”
Lời đầu tiên của Lục Trạch khi tỉnh lại chính là muốn gặp tổ tông sống của mình.
“Lão tổ đã đi rồi.”
“Đi rồi? Đi đâu vậy?”
Lục Trạch nhất thời nóng nảy, bất chấp vết thương chật vật ngồi dậy.
“Nhân loại các ngươi thật ích kỷ. Chỗ nào cũng luôn nghĩ đến nhân loại các ngươi. Ngươi đã quên mất lão tổ của chúng ta đã bảo vệ nhân loại các ngươi bao nhiêu lần rồi.”
“Ân tình lão tổ ta nợ Lục gia ngươi đã trả hết từ lâu rồi, điều này ngươi biết rõ hơn ai hết.” “Nhưng bây giờ ngươi lại đến, không nghĩ cũng cũng biết ngươi đến đây để cầu xin lão tổ cứu vớt nhân loại các ngươi.”
“Ngươi còn không biết xấu hổ, thật sự cho mình là người của Lục gia thì chúng ta sẽ khách khí với ngươi sao?”
Thần Nhật cảm thấy người Lục gia hơi quá đáng, mỗi khi gặp nạn đều đến cầu xin lão tổ, bọn họ xem lão tổ thành cái gì rồi.
“Thật xin lỗi, ta biết mình không nên tới, nhưng ta không thể nhìn nhân loại tuyệt diệt, ta không cần lão tổ làm gì, chỉ hy vọng lão tổ có thể tiếp nhận một ít nhân loại, không để nhân loại chúng ta bị diệt sạch.”
Lục Trạch cảm thấy rất áy náy, nhưng dù cảm thấy áy náy thì hắn vẫn muốn mưu cầu một cuộc sống mới cho nhân loại.
“Thiên Yêu thành có tiếp nhận nhân loại hay không cũng không sao cả, lão tổ đã đi truy sát tiên phật, chuẩn bị hóa giải hạo kiếp lần này.”
“Nếu lão tổ thành công thì thiên hạ thái bình. Nếu không, Thiên Yêu thành sẽ không thể tồn tại lâu trong hư không nếu không có lão tổ.”
“Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là hy vọng lão tổ sẽ thành công.”
Huyền Thanh để Lục Trạch nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi rời đi.
Hết chương 647.

Bạn cần đăng nhập để bình luận