Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 330. Thả người




“Pháp khí!”
Kinh Nhạc thấy thân đao dài bốn mươi thước, biết đại đao trong tay Triệu Quang Hà có thể là pháp khí nên nó không nghĩ nhiều, nhanh chóng né ngay.
Hoàng Đông Kiệt vẫn lười trốn, bị thân đao bốn mươi thước chém thành hai mảnh.
Thân thể bị chém thành hai phần nhưng ở vết chém xuất hiện một đường màu đen, đường màu đen ở phần dưới cơ thể lập tức dính vào phần thân trên, sau đó đường màu đen nối phần thân trên và phần dưới cơ thể như một sợi chỉ phẫu thuật. Cảnh tượng này thực sự làm Triệu Quang Hà sợ run người.
“Đại gia ngươi, ngươi có phải nhằm vào ta hay không, có phải là nhằm vào ta hay không, hả?”
Kinh Nhạc từ mặt đất hiện ra, móng vuốt chuột chỉ vào Triệu Quang Hà mắng.
Trong cơn thủy thuỷ triều chuột dâng cao.
“Cửu Dương, thực lực của chúng ta vốn dĩ không thể phá vòng vây thuỷ triều chuột đi ra ngoài, chúng ta đưa cơ hội phá vòng vây cho đầu lĩnh đi, chỉ có đầu lĩnh mới có năng lực phá vòng vây trong thuỷ triều chuột đi ra ngoài.”
Trên thân thể không ngừng gia tăng chuột cắn xé vết thương, giờ này khắc này cũng ý thức được thực lực của bọn họ không đủ, vì thế bọn họ quyết định và đầu đổi vị trí.
“Đầu lĩnh, ngươi mau đi đi, ngươi có năng lực phá vòng vây trong thủy thuỷ triều chuột đi ra ngoài, chúng ta kéo dài thời gian cho ngươi.”
Hai người Ngô Cửu Dương không có một chút do dự nào, quay đầu chém giết tới hắc ảnh và chuột vương.
“Ngươi, các ngươi!”
Triệu Quang Hà muốn ngăn cản hành vi ngu xuẩn của hai người Ngô Cửu Dương, nhưng thấy hai người máu chảy đầm đìa kiên định và điên cuồng như vậy, lời vừa đến miệng đã dừng lại.
Hắn biết hai người ngô Cửu Dương đã tận lực, một là thực lực của bọn họ không đủ, hai là thuỷ triều chuột nhiều mới dẫn đến việc bọn họ phá vòng vây không được.
Vì mang tin tức ra ngoài, hai thủ hạ cũng bất đắc dĩ đưa cơ hội phá vòng vây cho hắn.
“Ta sẽ báo thù cho các ngươi!”
Triệu Quang Hà cũng không được lựa chọn, rưng rưng hô với hai người Ngô Cửu Dương một câu, dứt khoát phá vòng vây bên ngoài mà đi.
Vèo!
Hai người Ngô Cửu Dương tới nhanh đi cũng nhanh, còn chưa tiếp cận mục tiêu được mười thước đã bị mấy cái xúc tu ảnh quất bay ra ngoài.
Cũng không biết Hoàng Đông Kiệt có phải cố ý hay không, phương hướng hai người Ngô Cửu Dương bay ngược ra chính là phương hướng Triệu Quang Hà muốn phá vòng vây.
Đột nhiên tiếng phá không đột ngột vang lên, khiến Triệu Quang Hà lập tức phát hiện người bị ném vào hắn là hai thủ hạ của hắn, hắn vội vàng ra tay bắt lấy hai thủ hạ.
Người thì đã tiếp được nhưng thuỷ triều chuột cũng vững vàng triệt để vây quanh ba người.
“Hôm nay có lẽ chúng ta sẽ chết ở đây.”
Nhìn thoáng qua thủy thuỷ triều chuột vây quanh, Triệu Quang Hà không khỏi cảm khái nói.
“Đầu lĩnh, ta không hối hận, kiếp sau ta cũng sẽ theo ngươi.”
“Đầu lĩnh, ta cũng vậy, kiếp sau ta cũng sẽ làm trảm yêu nhân.”
“Hảo huynh đệ, hôm nay chúng ta chiến đấu một trận sảng khoái đi.”
Triệu Quang Hà vỗ vai hai người Ngô Cửu Dương đại nghĩa lẫm liệt nói.
“Lão đại, bọn họ làm ta cảm động quá, ta cũng không muốn giết bọn họ.”
Kinh Nhạc cũng là nói một chút mà thôi, nó không thể thả ba người này đi, nó chưa từng giết người nhưng nó biết một khi để ba người này chạy thoát, nó sẽ lâm vào ngày vĩnh viễn không yên tĩnh, dù sao lão đại của nó là yêu loại đặc thù, Trảm Yêu Ti không cho phép kinh thành sinh ra yêu loại đặc thù, vì an toàn sau này, hôm nay nó nhất định phải hạ quyết tâm giết người diệt khẩu…
“Giết!”
Bọn người Triệu Quang Hà biết không có đường lui, vì thế ai nấy đều ôm tư thế sắp chết giết về phía chuột vương Kinh Nhạc và Hoàng Đông Kiệt, nhưng trước tiên đối mặt với bọn họ chính là thủy thuỷ triều chuột vô cùng vô tận.
“Chít chít!”
“Rít”
Tiếng chuột kêu, tiếng lưỡi đao xé nát không khí và tiếng có thể cắt hòa vào nhau.
Cũng có lẽ tín niệm chém giết bọn Triệu Quang Hà quá mạnh, bọn họ từng bước tiến tới Hoàng Đông Kiệt và chuột vương trong thủy thuỷ triều chuột.
“Thả bọn họ lại đây!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn ba người Triệu Quang Hà máu chảy đầm đìa lên tiếng nói.
Kinh Nhạc biết thủy thuỷ triều chuột của hắn đủ để ăn sạch ba người Triệu Quang Hà, nhưng lão đại đã lên tiếng, hắn cũng không hỏi vì sao, có lẽ lão đại muốn đùa bỡn bọn họ trước khi bọn họ chết.
Thuỷ triều chuột nhận được mệnh lệnh, toàn bộ dừng động tác rời khỏi phạm vi công kích của ba người Triệu Quang Hà, nhưng mắt chuột từ từ đỏ lên nhìn chằm chằm ba người Triệu Quang Hà.
Vô số đôi mắt đỏ trong đêm tối giống như vô số ác quỷ địa ngục, phảng phất như là một giây sau thôn phệ sạch sẽ ba người Triệu Quang Hà.
Ba người Triệu Quang Hà cũng không biết bóng đen quỷ dị muốn làm gì, nhưng không có thuỷ triều chuột ngăn cản cũng không ai có thể ngăn cản bước chân của bọn họ, điều này khiến bọn họ rảnh tay đối mặt trực diện Hoàng Đông Kiệt.
Vô số bóng đen phóng lên bầu trời, không chút khách khí mà rút về phía bọn người Triệu Quang Hà.
Một nén hương thời gian trôi qua, ba người toàn thân đầy máu nằm trên đất, hiển nhiên là bị Hoàng Đông Kiệt đánh rất nặng.
“Đi thôi!”
Sau khi tập thể dục xong, chúa tể ảnh tử Hoàng Đông Kiệt dần dần rụt vào trong cái bóng chuột vương Kinh Nhạc, không có động tĩnh gì khác, rõ ràng là đang tiêu hóa.
Thấy lão đại không có mệnh lệnh nào khác, mắt chuột vương Kinh Nhạc lạnh lùng, chuẩn bị để đàn chuột ăn hết ba người Triệu Quang Hà.
Ngay lúc Triệu Quang Hà nhắm mắt chờ chết, trong cái bóng chuột vương truyền đến một câu khiến người ta khó có thể phản ứng lại.
“Thả bọn hắn ra!”
Ba người Triệu Quang Hà đều trợn to hai mắt, bọn họ hơi không tin yêu loại đặc thù sẽ nói ra những lời như vậy.
“Lão đại, thật thả bọn họ đi sao?”
“Bọn hắn biết sự tồn tại của ngươi, để bọn họ còn sống trở về thì Trảm Yêu Ti sẽ rất nhanh biết lão đại ngươi tồn tại.”
“Lúc đó chúng ta sẽ gặp rắc rối vô tận!”
Chuột vương Kinh Nhạc cảm thấy lão đại của hắn có thể không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc nên tiếp tục nói không ngừng.
“Lão đại, ngươi từ bên ngoài tới, ngươi có thể không biết điều cấm kỵ ở kinh thành, không biết thái độ của Trảm Yêu Ti đối với yêu loại đặc thù đâu. Trảm Yêu Ti chỉ có một cách xử lý, đó chính là không chết không thôi, vì triều đình không cho phép kinh thành xuất hiện yêu loại đặc thù.”
“Lão đại, dù như vậy ngươi còn muốn thả ba người bọn họ đi sao?”
Chuột vương Kinh Nhạc hỏi ngược lại.
Hết chương 330.

Bạn cần đăng nhập để bình luận