Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 922. Đại thế chi tranh!




“Mặc dù Phật Môn là một nơi thanh tịnh nhưng việc khám phá thế giới chưa biết này là điều quá quan trọng đối với nhân loại chúng ta!”
“Chính là nói ta không vào địa ngục thì...”
“Dừng lại, dừng lại!”
Trong khi các phật tử của chùa Kim Cương không mệt mỏi thuyết giảng những chân lý vĩ đại thì Đông Môn Phong An không thể chịu đựng được nữa, rời khỏi các phật tử và đi đăng ký.
“Đại thế chi tranh, ai còn dám đóng cửa đào tạo sâu? Nếu không muốn tụt lại phía sau và bị đào thải thì chỉ có thể đi theo bước chân của liên bang Đại Hạ.”
Phật tử chùa Kim Cương thấy không chỉ có Đông Môn Phong An mà còn có thiên kiêu chi tử các tông môn khác, trong lòng lẩm bẩm vài câu rồi xếp hàng đăng ký.
Chỉ trong nửa tháng, số lượng võ giả đăng ký tại công công hội Thợ Săn đã lên tới bảy mươi phần trăm tổng số võ giả ở Thanh Bình Giới.
Để trước tiên tìm hiểu thông tin về rừng rậm ám và thu hoạch điểm thưởng có lợi, vô số võ giả đã thành lập các đội và lên đường xuất phát tới rừng rậm ám dạ.
Chỉ là rừng rậm ám dạ đầy rẫy những nguy hiểm, bao gồm vùng trọng lực vô quy tắc, đầm lầy chết chóc, vùng đất bị mưa axit và nhiều loại thiên tai cản trở sự tiến đến của con người.
Chưa nói đến vô số mãnh thú, vào ngày thứ ba sau khi tiến vào rừng rậm ám dạ, có hơn bảy trăm võ giả chết trong rừng, hơn một nghìn võ giả trực tiếp mất liên lạc.

Mất liên lạc ở rừng rậm ám dạ, không cần suy nghĩ nhiều, ai cũng biết ý nghĩa của nó, tử vong là con đường quay về tốt nhất.
Đến ngày thứ bảy, Dương Dịch Viễn chết, thiên kiêu chi tử xủa Vạn Kiếm Tông là Dương Dịch Viễn đã chết dưới sự bao vây của thú triều.
Tin tức này vừa truyền ra, rất nhiều võ giả rụt rè rút lui khỏi rừng nước bão dạ.
Nhưng vẫn có những võ giả dám mạo hiểm và hoạt động trong rừng rậm ám dạ.
Thợ săn ở rừng rậm ám dạ khắp nơi đều bị hạn chế, việc thăm dò cũng không có bao nhiêu tiến triển, liên bang Đại Hạ đối với tình huống này cũng không sốt ruột.
Việc này phải làm từng bước một, chuyện như thế này không thể nóng vội được.
Bên trong rừng rậm ám dạ đa dạng thiên tai không phải là trở ngại lớn nhất đối với nhân loại. Mãnh thú, mãnh thú vô cùng vô tận mới là chướng ngại vật lớn nhất của con người, phải biết rừng rậm ám dạ cũng có những mãnh thú cấp độ Thiên Nhân.
Nếu không xử lý được thú dữ, con người sẽ khó có thể khám phá toàn bộ rừng rậm ám dạ, chuyện này ai cũng biết.
Sau khi liên bang Đại Hạ nhận được báo cáo của sở nghiên cứu, Hoàng Khải vội vã bước vào sở nghiên cứu.
“Tiến sĩ Phương, Lý lão, báo cáo đó là thật sao?”
Hoàng Khải lo lắng hỏi.
“May mắn thay, chúng ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình và đã đột phá được công nghệ sản xuất hàng loạt robot chiến tranh!”
“Robot chiến tranh dưới cấp A có thể được sản xuất hàng loạt theo ý muốn!”
“Chúng ta có thể sản xuất ba nghìn robot chiến tranh cấp A mỗi tháng!”
“Robot chiến tranh cấp S có thể sản xuất một trăm con mỗi tháng!”
Tiến sĩ Phương đôi mắt có quầng thâm dưới không giấu được niềm vui trên gương mặt, hắn cung kính báo cáo với Hoàng Khải.
“Hay, hay lắm!”
Hoàng Khải nghe vậy cũng có vẻ vui mừng, bọn họ rất cần cỗ máy chiến tranh, nếu là con người chết đi thì họ cũng không còn nữa. Còn robot chiến tranh bị hỏng còn có thể mang về sửa chữa được, cho dù không thể mang về được thì chi phí chế tạo robot chiến tranh cũng không cao. “Các nguyên tử hạt nhân mini cũng đã được nghiên cứu thành công. Tuy sức mạnh của chúng không mạnh bằng vũ khí hạt nhân nhưng có thể dễ dàng phá hủy nửa thị trấn nhỏ!”

“Năng lượng sinh ra trong khoảnh khắc vụ nổ xảy ra tương tự như năng lượng của vũ khí hạt nhân và có thể làm bốc hơi mọi sinh vật!”
“Với khối lượng sản xuất hiện nay, cả robot chiến tranh cấp A và robot chiến tranh cấp S đều đủ sức mang theo nguyên tử hạt nhân mini!”
“Theo suy luận của chúng ta, cho dù mãnh thú cấp Thiên Nhân có sinh mệnh lực mạnh mẽ cũng sẽ bị nguyên tử hạt nhân mini nổ thương ở cự ly gần!”
“Cuộc oanh tạc tầm gần của mười lăm đến hai mươi nguyên tử hạt nhân nhỏ đủ để giết chết những con mãnh thú ở cấp độ Thiên Nhân!”
“Một con mãnh thú cấp Thiên Nhân da dày thịt dày, hoặc một con thú cấp Thiên Nhân có thiên phú đặc biệt, một trăm nguyên tử hạt nhân nhỏ cũng có thể làm cho bọn chúng hóa thành hư vô!” Lý lão bên cạnh chịu trách nhiệm nghiên cứu nguyên tử hạt nhân mini chia sẻ niềm vui này.
“Ha ha ha, thật tốt quá, các ngươi đều là công thần của liên bang Đại Hạ. Có robot chiến tranh sản sinh năng lượng và nguyên tử hạt nhân mini, mãnh thứ rừng rậm ám dạ chưa đủ để gây sợ hãi cho chúng ta!”
Hoàng Khải vô cùng hào hứng, với hai vũ khí sát thủ này, việc khám phá rừng rậm ám dạ sẽ không gặp trở ngại gì.
“Hiện nay có bao nhiêu robot chiến tranh được trang bị nguyên tử hạt nhân mini?”
Hoàng Khải hỏi.
“Hai nghìn tám trăm robot chiến tranh cấp A, và hai trăm robot chiến tranh cấp S!”
Lý lão trả lời.
“Rất tốt. Ngoài hai nghìn robot chiến tranh được trang bị nguyên tử hạt nhân mini này, tất cả robot chiến đấu dưới cấp A điều động toàn bộ!”
“Nhiệm vụ của chúng là tiêu diệt mãnh thú và giải cứu những thợ săn đang cần trợ giúp!”
“Robot chiến tranh dù sao cũng không phải là con người. Chúng khám phá các tài nguyên hữu ích, thiên tài địa bảo, hầm mỏ...không giỏi bằng con người.”
“Sát phạt mới là tác dụng chính của chúng!”
Theo lệnh của Hoàng Khải, một nhóm người máy chiến tranh đã sớm được phái đến rừng rậm ám dạ.
Khi các thợ săn của công hội Thợ Săn nhìn thấy một nhóm robot chiến đấu mang đầy đủ công nghệ tiến vào thông qua các kênh của công hội Thợ Săn tiến vào rừng rậm ám dạ, ai cũng cảm thán sức mạnh của liên bang Đại Hạ.

“Đừng dựa vào gần như vậy. Ngươi không nhìn thấy chữ A lớn trên bộ áo giáp đen tinh xảo của nó sao. Đó là robot chiến tranh cấp A. Nó chứa các nguyên tử hạt nhân mini. Nếu nó phát nổ ngoài tầm kiểm soát, ngươi sẽ chết uổng mạng đấy!”
Người qua đường giáp nói.
Hết chương 922.

Bạn cần đăng nhập để bình luận