Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 960. Tặng không!




“Cái gì? Có phải là do tọa độ sai, hay là thao tác sai lầm khiến thông đạo thời không không thể mở ra?”
Rainicorn nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, hắn hy vọng đúng như lời hắn nói, nếu không thì mức độ nguy hiểm của Mạt Nhật đã vượt quá phạm vi chấp nhận của bọn họ.
“Cũng không phải, chúng ta đã thử hơn chục lần nhưng vãn không mở được. Khả năng duy nhất là thế giới trùng tộc đã không còn tồn tại!”
Trưởng nhóm nghiên cứu sợ hãi nói.
“Ha ha ha hắn đúng là quái vật!”
Rainicorn nở nụ cười, không biết là cười khổ hay cười hoảng sợ, lúc này sao hắn lại không biết chính Mạt Nhật đã hủy diệt toàn bộ thế giới trùng tộc chứ.
Nếu hắn có thể tiêu diệt được thế giới trùng tộc thì hắn có thể phá hủy thế giới của họ.
Tuy nhiên hắn biết Mạt Nhật sẽ không hủy diệt thế giới của bọn họ, dù sao thế giới của bọn họ cũng chỉ là trạm trung chuyển, nếu đến được thế giới của bọn họ thì tương đương có thể liên tục chiến đấu ở các chiến trường chư la vạn giới khác.
“Cục trưởng, nếu không có sự hỗ trợ của nền văn minh Thiên Tinh và Quang Huy, người của chúng ta căn bản không thể chống đỡ được lũ robot chiến tranh tự sát của liên bang Đại Hạ!” “Những người trong thế giới nhỏ đó cũng sợ hãi, không muốn tiếp tục gửi quân đến hỗ trợ chúng ta nữa!”
Boris sắc mặt nặng nề báo cáo tình hình chiến đấu.
“Hãy thả những thứ quỷ dị khó tả mà chúng ta đã giam giữ ở tiền tuyến. Nhiều thứ quỷ dị như vậy đủ để tạo thành một đại quỷ vực ngăn chặn bọn họ!”
Rainicorn khẽ nghiến răng nói.
“Dạ!”
Boris muốn nói điều gì đó nhưng nghĩ đến sự khủng bố của Mạt Nhật, hắn lĩnh mệnh lui ra.
Liên bang Đại Hạm phòng tổng chỉ huy.
“Trưởng quan, người của nền văn minh Thiên Tinh và Huy Hoàng đều đã rời đi. Người của chúng ta luôn chú ý đến hướng đi của quân đội bọn họ, dường như bọn họ thực sự không trợ giúp đế quốc Locke nữa!”
Nhân viên tình báo báo cáo với Hoàng Khải.
“Tiếp tục chú ý tới bọn họ. Có thể bọn họ rút lui khỏi chiến trường vì sợ anh trai ta, nhưng ai biết được bọn họ thực sự nghĩ gì!”
Hoàng Khải biết sự trở về của anh trai từ thế giới trùng tộc đã khiến nhiều người sợ hãi, nhưng lòng người nham hiểm, nói cái gì hắn cũng sẽ đề phòng những nền văn minh tiên tiến khác.

“Trưởng quan, cục Ngụy Bí chó cùng rứt giậu. Bọn họ đã thả ra những thứ quỷ dị khó tả mà bọn họ giam giữ ở tiền tuyến ra. Nhiều quỷ dị như vậy hình thành quỷ vực cực kỳ nguy hiểm. Rất nhiều chiến hạm và robot chiến tranh của chúng ta bị mắc kẹt trong đó!”
Quan sát viên chiến tranh vội vàng báo cáo.
“Pháo binh quét sạch mặt đất, đạn phản vật chất, pháo hạt đều không có tác dụng sao?”
Hoàng Khải nhướng mày hỏi.
“Hiệu quả không lớn, thứ quỷ dị quá nhiều, hình thành quỷ vực vô số tầng. Ngoài ra, nó còn có chút đặc tính quỷ dị là bất tử bất diệt!”
“Không có biện pháp bắt giữ hiệu quả, người của chúng ta thực sự khó tiến về phía trước!” người quan sát chiến tranh trả lời.
Đúng lúc Hoàng Khải hết đường xoay xở thì Đại Hùng truyền tống tới mang theo một đống gương nhỏ.
“Đây là đồ mà nghị viên trưởng yêu cầu ta mang đến. Mỗi chiếc gương nhỏ là một cái lồng có thể dễ dàng nhốt những thứ quỷ dị đó!”
“Chỉ cần ném gương gần thứ quỷ dị, gương sẽ nuốt chửng thứ quỷ dị!”
Đại Hùng nói.
“Tốt lắm, lập tức đưa những tấm gương này ra tiền tuyến!”
Gương được đưa tới tiền tuyến, hiệu quả nhanh chóng xuất hiện, thứ quỷ dị khó tả của tiền tuyến không ngừng giảm bớt.
Hiện tượng này đương nhiên được người của cục Ngụy Bí quan sát thấy được.
“Đáng chết, chúng ta lại phải vất vả như vậy mới có thể giam cầm được thứ quỷ dị, sao bọn họ lại có thể dễ dàng giam cầm chúng như vậy?”
Các đội trưởng khác của cục Ngụy Bí lúc này đang hùng hùng hổ hổ.
“Cục trưởng, làm sao bây giờ? Nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, chẳng khác nào tặng không những thứ quỷ dị mà chúng ta đã dày công bắt giữ cho bọn họ!”
Có đội trưởng không cam lòng hỏi.
“Nếu bọn họ đã thích thứ quỷ dị như vậy thì chúng ta sẽ đưa thứ quỷ dị đáng sợ trên đầu chúng ta cho bọn họ!”
Rainicorn lạnh lùng nói.
“Cục trưởng, ý ngươi là...!”

Ai không biết cái thứ đáng sợ và kỳ quái trên đầu đó là gì, nó ở trên không trung bên ngoài, kích thước của nó không kém một tiểu hành tinh là bao, là thứ quỷ dị cấp bậc diệt thế mà đại lục Thiên Nguyên không thể giam giữ được.
“Cục trưởng, nếu hắn mất khống chế, chúng ta khó có thể đưa hắn trở lại ngoài vũ trụ. Ta sợ chúng ta sẽ tự bê tảng đá đập vào chân mình!”
Nghĩ tới thể quỷ dị tuyệt vọng khó hiểu kia, rất nhiều đội trưởng không khỏi có chút lo lắng.
“Nếu không kéo hắn xuống, đối mặt với cuộc xâm lược của bọn họ, liệu chúng ta có thể cầm cự được hay không, hay các ngươi có chắc mình có thể đối mặt với Mạt Nhật?”
Câu nói của Rainicorn khiến các đội trưởng không nói nên lời, bọn họ im lặng, hiển nhiên là cam chịu quyết định của cục trưởng.
Sau khi mệnh lệnh được ban hành, cục Ngụy Bí lập tức sử dụng những thủ đoạn cấm kỵ để kéo vật khổng lồ kỳ dị kia xuống.
“Nhìn xem, đó là cái gì?”
“Có phải là thiên thạch không?”
“Không, không giống lắm..!”
“Nếu không phải thủ đoạn của ta thì là thủ đoạn của địch. Hãy chuẩn bị sẵn sàng hỏa lực pháo binh mặt đất, bắn nổ nó cho ta!”
Liên bang Đại Hạ nhắm vào bóng đen đang lớn dần trên đầu bọn họ, sau khi nạp năng lượng, vô số khẩu pháo ánh sáng năng lượng bắn về phía bóng đen phía trên đầu.
Hết chương 960.

Bạn cần đăng nhập để bình luận