Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1382: Y Nhân Tiếu!

Chương 1382: Y Nhân Tiếu!Chương 1382: Y Nhân Tiếu!
"Gì chứ, đúng là ngươi rồi. Ta còn tưởng mình mắt mờ nhìn nhầm người. Không ngờ mười lăm năm sau ta còn có thể nhìn thấy ngươi!"
Hoàng Đông Kiệt quay lại, hắn có ấn tượng với ông lão này, hay là nói trên phố này thực sự không có ai là không biết ông lão này.
Ông lão này tên là Đường Hữu Phúc, là chưởng quầy kiêm thợ đóng quan tài, tay nghề rất tốt nên hắn đã tiễn bước nhiều người già và người chết oan uổng ra đi.
Ngoài ra khi còn trẻ, hắn từng làm bách phu trưởng trong quân đội, rất giỏi võ nghệ, dù bây giờ đã già nhưng hắn vẫn là một trong số ít võ giả ở phố Đồng Tử này.
Làm quan tài, khi còn trẻ lại là bách phu trưởng, người khác khó có thể không nhớ đến hắn."Ngươi đã thay đổi thật nhiều, nếu không phải ta mãi xác nhận, ta cũng không chắc người có khí chất như vậy sẽ là ngươi!"
Đường Hữu Phúc thấy Hoàng Đông Kiệt nhận ra mình, lại nhìn Hoàng Đông Kiệt, càng nhìn càng ngạc nhiên.
Tưởng tiểu tử này mê cờ bạc, lâu ngày không quay đầu lại, cũng không bao giờ quay về nữa, tưởng hắn đã chết ở một con mương hôi hám nào đó từ lâu rồi.
Không ngờ hắn đã trở lại, hơn nữa cả người còn thay đổi chóng mặt.
Hoàng Đông Kiệt trả lời.
"Ở bên ngoài trải qua rất nhiều thứ, con người không thể cứ không thay đổi. Hơn nữa ta cũng đã gần bốn mươi rồi. Nếu không quay đầu lại thì sẽ quá muộn!"
Đường Hữu Phúc không hỏi Hoàng Đông Kiệt những năm qua hắn đã trải qua những gì, nhưng lão biết chó ăn phân khó mà thay đổi được, lão muốn biết Hoàng Đông Kiệt tạm thời ngừng cờ bạc hay là hoàn toàn lãng tử quay đầu.
"Lần này trở vê không đánh bạc nữa, hoàn toàn lãng tử quay đầu?"
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười đáp lại.
"Ờ, lãng tử quay đầu!"
Hắn đã trải qua những gì, làm sao một người có thể thay đổi nhiều đến vậy?
"Thật là ân huệ dường nào, nhưng sau khi lão Liễu qua đời ngươi đã làm gì?"
"Hắn nhận nuôi ngươi, để tiểu khất cái ngươi không chết đói. Hắn dạy ngươi học nghệ để cho ngươi có một nghề mưu sinhI"
"Chỉ riêng hai điểm này, có thể nói hắn là cha mẹ tái sinh của ngươi. Cuối cùng, hắn gả nữ nhi duy nhất của mình cho ngươi, để ngươi thừa kế cửa hàng của hắn!"
"Lãng tử quay đầu là tốt rồi, nhưng tại sao ngươi không quay lại sớm hơn? Nhìn ngươi xem, ngươi có xứng với lão Liễu quá cố không?"
Hoàng Đông Kiệt không phản bác gì, Đường Hữu Phúc và Lão Liễu là bạn rượu, chung hậu sự của lão Liễu vẫn là do Đường Hữu Phúc lo liệu giúp, Đường Hữu Phúc có nói vài lời cũng chẳng có gì quá đáng.
"Lò rèn không còn, cuối cùng ngươi còn bán nữ nhi của lão Liễu!"
"Đây là việc con người làm sao?”
"Đam mê cờ bạc, trộm hết tất cả những gì lão Liễu để lại!"
Đường Hữu Phúc thấy Hoàng Đông Kiệt không hề phản bác mà lại âm thâm nghe dạy bảo, nhất thời làm cho hắn không còn cách nào khác.
"Mà cứ để nó ở đó, định kỳ cho người đến rửa sạch và tu sửa!" "Chuộc lại lò rèn, sau đó nghĩ cách tìm thê tử của ta về, bù đắp những lỗi lầm ta đã gây ra!" Hoàng Đông Kiệt nhìn lò rèn nói.
Đường Hữu Phúc hỏi.
"Lần này quay lại ngươi sẽ làm gì?"
"Có vẻ như lò rèn của ngươi đã được quý nhân không rõ danh tính mua lại. Tuy lò rèn này đã được mua lại nhưng người mua nó không kinh doanhl"
Mười lăm năm đã trôi qua, bây giờ chỉ trích Hoàng Đông Kiệt những lỗi lầm hắn đã từng phạm dường như đã qua muộn, cũng không còn cần thiết nữa.
"Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người nhìn thấy lò rèn không dùng, muốn biết có thể thuê lò rèn hay không, nhưng đều bị người mua từ chối!"
"Mặc dù không biết quý nhân mua lại lò rèn có ý đồ gì, nhưng có lẽ ngươi sẽ khó chuộc lại lò rèn này!"
Đường Hữu Phúc kể lại những gì mình biết, vốn là muốn động viên Hoàng Đông Kiệt, chỉ cần dụng tâm đi tìm, nhất định sẽ tìm được nữ nhi của lão Liễu.
Nhưng nghĩ thời đại này không công bằng với nữ tử, đặc biệt là nữ tử làm nô làm tì, dường như sinh tử phụ thuộc cả vào tâm tính của chủ nhân.
Chỉ là Đường Hữu Phúc hiểu rõ kinh thành hắc ám. Mười lăm năm đã trôi qua, nữ nhi của lão Liễu có lẽ đã..., nghĩ đến có thể là kết quả không tốt, Đường Hữu Phúc chỉ nhắc đến lò rèn, hắn không đề cập gì đến nữ nhi của lão Liễu.
"Có gặp khó khăn cũng phải thử, biết đâu có khi ta thực sự có thể chuộc lại lò rèn này!"
Hoàng Đông Kiệt nói.
"Gia, gia gia, ta đói!"
Lúc này, một tiểu loli đi tới, trốn ở phía sau Đường Hữu Phúc, vừa nói vừa lén nhìn Hoàng Đông Kiệt, một thúc thúc vừa anh tuấn vừa phong độ.
"Cháu gái của ngươi sao?"
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy tiểu loli này đầu nhỏ, mắt to, nhìn rất đáng yêu dễ thương, đặc biệt là đôi mắt trong veo, trong sáng.
Dù Hoàng Đông Kiệt hỏi như vậy nhưng hắn cũng biết Đường Hữu Phúc lúc trẻ không có con, đứa cháu gái đột nhiên xuất hiện này không thể là cháu ruột của hắn.
"Ồ, cháu gái Tiểu Nguyệt Nha của ta cũng giống như lão Liễu nhận nuôi ngươi vậy!"
"Nhưng cháu gái của ta là người ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhất định sẽ không giống ngươi, phá hủy tất cả những gì lão Liễu để lại!"
Hoàng Đông Kiệt nghe vậy, thật sự không cách gì với ông lão này, hắn đã hối cải để làm người mới, đừng nói hắn nữa có được không.
Như vậy thật quá đáng, cứ như là hắn đang bắt cóc cháu gái lão vậy.
"Ta tên Tiểu Nguyệt Nha, dáng vẻ ngươi thật đáng yêu, thúc thúc ta... !"
"Tiểu Nguyệt Nha, đừng để ý đến hắn, hắn hắn là người xấu tới, sau này nếu gặp hắn thì tránh xa hắn ral"
Đường Hữu Phúc nhận ra Hoàng Đông Kiệt có ý đồ không tốt, liền lo lắng, lập tức bế cháu gái lên cảnh cáo, phớt lờ Hoàng Đông Kiệt, liền bế cháu gái hắn đi.
"Xời, nhược điểm rõ ràng như vậy còn muốn đáp trả người khác!"
Hoàng Đông Kiệt cười khẽ nói xong đi tìm chủ sự đứng đầu nha môn liên quan đến giao dịch phòng ốc để tìm hiểu tình hình. Chủ sự nha môn vừa nghe tin Hoàng Đông Kiệt đến lò rèn, lúc này cả người cũng mất bình tĩnh, nhưng dưới sự khống chế tinh thần của Hoàng Đông Kiệt, hắn đã trở nên thành thật. Hoàng Đông Kiệt hỏi hắn cái gì hắn nói cái đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận