Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 423. Tống tiền




“Đúng đó, nếu chúng ta muốn trộm thì không chỉ trộm một đồng vàng, đây không thể nghi ngờ là bê đá đập chân mình.”
“Ngươi ngẫm kỹ lại đi, có phải là ngươi không cẩn thận làm mất một đồng vàng ở bên ngoài hay không?”
Đám Thần Nguyên cũng không nhịn được, bọn họ ghét nhất là người khác đổ oan cho bọn họ, hơn nữa còn là người được mình cứu đổ oan.
“Sẽ không làm mất, tiền này là tiền cứu mạng của thê tử ta, ta cất rất kỹ, trước khi hôn mê ta còn dùng linh thức quét một lần, xác thực có ba mươi sáu đồng tiền.”
“Các ngươi cõng ta tới nơi này, một đồng vàng biến mất, chuyện này...”
Ý trong lời nói của Hoàng Đông Kiệt rất rõ ràng, không phải các ngươi lấy đi chẳng lẽ tiền tự bay.
“Ngươi đây là đang vu cáo chúng ta phải không?”
Thu Hà nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng Đông Kiệt, cực kỳ hối hận vì đã cứu một con sói mắt trắng...
“Ta nói cho ngươi biết, chúng ta không trộm, ngươi không thể vì thiếu một đồng tiền vàng mà vu cáo chúng ta.”
“Nếu như ngươi nhất định phải làm như vậy, vậy ngươi hãy lấy chứng cớ trước khi ngươi hôn mê, trên người ngươi xác thực có ba mươi sáu đồng vàng mà không phải ba mươi lăm đồng vàng.”
Sự tình đến nước này, Thu Hải mặc kệ Hoàng Đông Kiệt nói đúng hay không, hắn cũng không thể ngồi nhìn Hoàng Đông Kiệt đổ oan cho bọn họ.
Nếu cho rằng họ ăn cắp tiền thì hãy đưa ra bằng chứng.
“Đúng, ngươi lấy chứng cớ ra đi, ai biết ngươi có phải đang tống tiền chúng ta hay không, mới nói ba mươi lăm đồng vàng thành ba mươi sáu đồng vàng.”
Bị soi mắt trắng đổ oan, đám Thần Nguyên tính tình tốt cũng giận dữ.
Bọn họ không đụng vào đồng vàng, vấn đề không phải xuất phát từ trên người bọn họ, mà là ở trên người Hoàng Đông Kiệt.
Làm việc tốt còn bị đổ oan một trận, họ sẽ không gánh nỗi oan ức này.
“Các ngươi đừng nói nữa, ta thật sự có chứng cớ.”
“Đây là toàn bộ hóa đơn và chứng từ vay mượn của ta, các ngươi xem đi, trên hóa đơn ghi rõ giao dịch của ta ở Thiên Yêu thành.”
“Cộng với biên lai nhận đồ, ta thu được đồng vàng ở Thiên Yêu thành vừa vặn là ba mươi sáu đồng vàng.”
“Nếu các ngươi hoài nghi tính xác thực của hóa đơn và chứng cứ vay mượn, các ngươi có thể hỏi Dạ thần y một chút, nếu như các ngươi không tín nhiệm Dạ thần y, các ngươi có thể tìm người chấp pháp tuần tra trong thành.”
Hoàng Đông Kiệt lấy ra một thanh hóa đơn và giấy vay nợ trên người, dáng vẻ ăn chắc bọn Huyền Thanh.
“Ngươi, ngươi!”
Thấy thái độ uất ức của Hoàng Đông Kiệt biến thành thái độ tiểu nhân đắc chí, hơn nữa Hoàng Đông Kiệt lúc này còn có dáng vẻ trọng thương sắp chết.
Vết thương này rõ ràng là giả vờ!
Bọn Huyền Thanh còn không rõ bọn họ đang bị người ta tống tiền hay sao?
“Ngươi làm như vậy không sợ vi phạm quy tắc của Thiên Yêu thành sao?”
Huyền Thanh ngăn cản người nhà nổi giận, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoàng Đông Kiệt, mặt khác hắn còn nhìn bát ca và Dạ Dung một cái, muốn biết thái độ của Thiên Yêu thành đối với việc này từ trên người bọn họ.
“Vết thương trên người ta là thật, hóa đơn và chứng cứ vay mượn cũng là thật, ta đã lấy chứng cớ trên người ta xác thực có ba mươi sáu đồng vàng.”
“Các ngươi thì sao, có chứng cớ không?”
“Nếu như các ngươi không lấy ra được chứng cớ chứng minh đồng vàng không phải là các ngươi trộm, các ngươi bảo ai chủ trì công đạo, công lý đều ở trên người ta.”
Hoàng Đông Kiệt không sợ hãi nói.
“Ta nhìn không nổi nữa, ngươi đây là bắt nạt yêu mới đến Thiên Yêu thành, lợi dụng sơ hở của quy tắc của Thiên Yêu thành, thủ đoạn của ngươi thật hèn hạ.”
“Các ngươi không cần sợ, nếu như không phải các ngươi trộm, hắn dám tống tiền các ngươi, hắn sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng.”
“Có muốn ta giúp các ngươi gọi người chấp pháp tới đây chủ trì công đạo cho các ngươi hay không?”
Dạ Dung không biết vì sao thành chủ lại trêu chọc mấy con rùa yêu này, nhưng muốn nàng phối hợp nàng vẫn sẽ phối hợp.
Vì hình tượng Thiên Yêu thành, nàng hơi giận dữ đứng ra níu kéo thành chủ.
“Vậy thì làm phiền ngươi.”
Nhóm Thu Hà vừa muốn Dạ Dung hỗ trợ tìm người chấp pháp tới, kết quả vừa nói một nửa, Huyền Thanh giơ tay lên cắt ngang lời bọn họ.
“Không cần, việc này chúng ta tự giải quyết.”
Bọn Thần Nguyên không hiểu vì sao gia gia không để Dạ Dung hỗ trợ, nhưng xuất phát từ tin tưởng, bọn họ cũng không nói thêm gì.
“Chúng ta nhận thua, chúng ta bồi thường cho ngươi một đồng vàng.”
“Phụ thân!”
“Gia, gia gia!”
Thu Hải nghe vậy sửng sốt, đều nghĩ không ra tại sao phụ thân lại nhận thua, đây không phải là thừa nhận bọn họ trộm một đồng tiền vàng hay sao?
“Vậy mà nhận rồi, vậy mau đi tới điểm đổi tiền đổi một đồng vàng, ta chờ các ngươi ở chỗ này.”
Hoàng Đông Kiệt thúc giục nói.
Huyền Thanh nén lại cảm xúc giận dữ không thể tả trong lòng người nhà, chuẩn bị dẫn bọn họ đi đổi tiền vàng.
“Chờ đã!”
Nhóm Huyền Thanh dừng bước nhìn Hoàng Đông Kiệt đang gọi bọn họ.
“Các ngươi cứ đi như vậy sao?”
“Chúng ta không đi thì làm sao đổi tiền vàng cho ngươi?”
Thu Hà cáu kỉnh nói.
“Đi đổi đồng vàng không cần đi cả nhà.”
“Con người ta không có cảm giác an toàn gì, ta sợ cả nhà ngươi ra khỏi cửa này xong thì bỏ chạy.”
“Hoặc là tạm giữ một hai người ở nơi này, hoặc là những người khác đều để lại, để một người đi đổi đồng vàng là đủ rồi.”
Hoàng Đông Kiệt nói.
“Ngươi nghĩ chúng ta cũng như ngươi, sói mắt trắng vô tâm vô phế cắn ngược ân nhân cứu mạng sao?”
“Nếu sợ chúng ta chạy, có bản lĩnh ngươi đi theo đi, ở chỗ này chờ chúng ta lấy đồng vàng cho ngươi, thể diện ngươi thật lớn.”
Thần Nhật không chút khách khí xỏ xiên hoàng Đông Kiệt.
“Thu Hải, ngươi và con gái ở lại, nơi này là y quán, hơn nữa trong thành quy tắc nghiêm cẩn, hắn không dám làm loạn, ở chỗ này chờ chúng ta trở về.”
Huyền Thanh không muốn lãng phí thời gian vỗ tay quyết định.
“Phụ thân, hắn rõ ràng đang tống tiền chúng ta, tại sao chúng ta phải nhận thua.”
Ra khỏi y quán, Thu Hà không thể chờ đợi được muốn biết vì sao phụ thân lại nhận thua, Thần Nhật Thần Nguyên bên cạnh cũng tò mò nhìn gia gia.
Hết chương 423.

Bạn cần đăng nhập để bình luận