Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1072. Bảo vật bí mật!




Đoàn trưởng Giscuzzi hiểu rõ đồng đội hắn nhất, kể từ khi Chasimia xuất đạo tới nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì mà móng vuốt của Chasimia không thể xé nát.
Hắn luôn tin rằng móng vuốt của Chasimia có thể cắt xuyên qua da rồng, mặc dù trước đây bọn họ chưa từng chạm trán với rồng.
Những móng vuốt sắc nhọn được dự đoán có thể xuyên thủng lớp da của cự long giờ đã không thể xuyên thủng lớp da của một ông già.
Da của ông già này cứng đến mức nào?
Goscano là một thích khách bẩm sinh, đến vô ảnh đi vô tung.
Nếu Goscano đang ở trạng thái vô hình không sử dụng các bí thuật để kết nối với bọn họ thì chắc chắn bọn họ đã không phát hiện ra sự tồn tại của Goscano.
Một người ngoài thực sự có thể xác định chính xác vị trí của Goscano, còn chính xác đánh Goscano bay ra ngoài.
Sao lão già này lại đáng sợ như vậy?
“Ta rất hối hận. Nếu còn có cơ hội lựa chọn, ta thà đối mặt với cự long còn hơn đối mặt với ngươi!”
Giscuzzi thấy Hoàng Đông Kiệt hơi thở không suy suyễn chút nào, cảm thấy ông già này có lẽ đến bây giờ vẫn chưa thật sự nghiêm túc chiến đấu.
Một ông già không nghiêm túc lại gây áp lực lớn như vậy cho họ.
Nếu hắn nghiêm túc, vậy có bao nhiêu khủng bố.
Giscuzzi quay đầu nhìn về phía đại hoàng tử, hắn thực sự không chắc mình có thể đánh bại được lão già này hay không, hắn muốn mang đại hoàng tử đi.
Nhưng thấy ánh mắt đầy ẩn ý của đại hoàng tử, hắn biết sự việc chưa đi đến bước cuối cùng, đại hoàng tử sẽ không dễ dàng rời đi.

Vương quốc Murphil sĩ diện, bị một đoàn mạo hiểm Vinh Diệu tát mặt, đây không phải chuyện đùa.
“Lên!”
Giscuzzi không còn dè dặt nữa, hắn liếc nhìn các đồng đội khác rồi cùng nhau tấn công Hoàng Đông Kiệt.
Lần này bọn họ không đối đầu trực diện mà lựa chọn tập trung tiêu hao, không thể nào một ông già có thể lực nhiều hơn bọn họ được.
Chỉ cần bọn họ còn kiên trì bám trụ thì sớm muộn gì ông già cũng sẽ bị bọn họ làm kiệt sức. Hoàng Đông Kiệt nhìn thấu ý đồ của Giscuzzi nhưng không quan tâm, chỉ chơi đùa với những hậu sinh này một chút.
Ở phía bên kia, Coway và Eugenio Ojerozo đang đánh nhau rất quyết liệt, lúc này cả hai người đều mình đầy thương tích.
Coway trên mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng rất kinh ngạc, trước đó Eugenio Ojerozo đã bị sét của lão gia tử đánh trúng. Sấm sét của lão gia tử không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.
Nhưng Eugenio Ojerozo này vẫn sống sót, vẫn ổn định thương thế và đấu cùng hắn cho đến tận bây giờ.
Không hổ là kẻ thù cũ của hắn, thể lực của hắn thực sự không đơn giản.
Eugenio Ojerozo không thể bình tĩnh được, mẹ nó hắn là một kẻ tàn tật cụt một tay đã đấu với ma vũ song tu hắn cho đến tận bây giờ.
Điều làm hắn ngạc nhiên nhất là sức mạnh của kẻ tàn tật này đang dần tăng lên.
Dường như trong cơ thể Coway ẩn chứa một lượng lớn dược chất nào đó vẫn chưa được hấp thu và tiêu hóa kịp thời, vào lúc này, trận chiến khốc liệt khiến cơ thể Coway điên cuồng hấp thu và tiêu hóa dược lực tiềm ẩn trong cơ thể.
Tiến thêm một bước lớn dần!
Điều này càng tạo thêm áp lực cho hắn, nếu tiếp tục chiến đấu như thế này, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Đang lúc hắn đang nghĩ đến những phương pháp khác thì cậu bé kia đã xảy ra chuyện, động tĩnh này làm sao có thể giấu được Coway và Eugenio Ojerozo.
“Không tốt, bị phát hiện rồi!”

Sắc mặt Raleigh đột nhiên thay đổi, ngay từ đầu hắn đã biết công chúa Diane có mặt tại hiện trường, chẳng qua lợi dụng chiếc áo choàng tàng hình trong kho báu bí mật của vương quốc Tiểu Minh để ẩn nấp ở gần đó.
Nếu có thể gọi là bảo vật bí mật, tự nhiên nó có thể phong tỏa phần lớn phương thức nhận thức. Chỉ cần công chúa Diane không gây loạn, ở hiện trường sẽ không có người chú ý đến sự có mặt của nàng, ai ngờ rằng công chúa Diane lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy.
Thừa lúc Coway cùng Eugenio Ojerozo đánh nhau, hai người còn chưa phân ra thắng bại, liền khẩn cấp cứu con của nàng.
Vẻ mặt của đứa trẻ và chuyển động của sợi dây thừng trên người không thể không làm cho người ta chú ý.
“Đáng lẽ ta nên nghĩ tới sớm hơn. Trước khi bị diệt quốc, vương quốc Tiểu Minh đã di chuyển kho báu. Công chúa Diane biết sự tồn tại của kho báu. Làm sao nàng có thể không có một hai món bảo vật bí mật trên người?”
Eugenio Ojerozo nhìn về hướng của pháp trường, định đẩy Coway ra và bắt giữ công chúa Diane.
“Keng!”
Chỉ là sức mạnh của Coway đột nhiên tăng mạnh, ngược lại người bị đánh bay là hắn.
Đẩy Eugenio Ojerozo ra ngoài, Coway lập tức lao về phía pháp trường.
Công chúa Diane không xuất hiện cái gì cũng dễ dàng nhưng công chúa Diane lại xuất hiện. Coway buộc phải dừng cuộc chiến, chọn bảo vệ công chúa Diane để nàng rời đi.
“Kỵ sĩ trưởng!”
Công chúa Diane nhìn thấy Coway lao tới, nàng đã bỏ mũ trùm đầu xuống và để lộ thân hình. “Công chúa, sao ngươi lại...?”
Coway chưa kịp nói xong, một luồng ánh sáng lạnh lẽo đã chiếu vào hắn.
Ánh sáng lạnh lẽo ập đến quá đột ngột khiến mọi người không kịp đề phòng, Coway lập tức bị chủy thủ đâm vào bụng.
Công chúa Diane mở to mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, chính con nàng đã đâm kỵ sĩ trưởng. Coway trên mặt lộ ra một tia đau đớn, mang theo Diane công chúa nhảy về phía sau, dành một ra khoảng cách.
“Tiểu, Tiểu Kim, ngươi làm sao vậy? Tại sao ngươi dùng chủy thủ đâm bị thương...?”
Công chúa Diane không quan tâm đến vết thương của Coway mà quan tâm đến con mình đã xảy ra chuyện gì.
“Hai mắt vô thần. Chắc chắn tâm trí của hắn đã bị ai đó điều khiển!”
Coway rút chủy thủ ra, nhìn thấy màu sắc trên con dao, hắn biết chủy thủ có độc.
Hắn vội vàng khống chế máu tuần hoàn, uống thuốc giải độc, tình hình tạm thời thuyên giảm, nhưng vết đâm vào bụng cũng ảnh hưởng đến chiến lực của hắn.
Hết chương 1072.

Bạn cần đăng nhập để bình luận