Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1386: Rời khỏi kinh thành!

Chương 1386: Rời khỏi kinh thành!Chương 1386: Rời khỏi kinh thành!
Hoàng Đông Kiệt vẫn không quan tâm. Lợi dụng lúc đầu hắn chưa nổi tiếng, hắn có thể lười biếng hết mức có thể, sau khi hoàn toàn nổi tiếng, hắn sẽ không còn có những ngày nhàn hạ như vậy nữa.
Vì vậy, hắn rất trân trọng những ngày như thế này, chưa đầy một giờ sau khi chợ đen ngầm mở cửa, ước tính đêm nay sẽ không có khách hàng nào đến nên hắn đóng cửa hàng sớm và chạy đến xuân lâu trong chợ đen ngầm.
Chưa đến một giờ hắn đã đóng cửa quây hàng, hắn thực sự không phải là người bị sắc đẹp thu hút, không có bệnh nhân nào đến cửa, thực sự không thể trách hắn.
Cho nên đây là lý do hắn quang minh chính đại phóng đến hoa lâu.
Chưa kể bên trong xuân lâu ở chợ đen ngầm lại rất khác biệt.
Cô nương ở đó biết chơi, chơi rất vui, hơn nữa còn phong tình khác thường nên Hoàng Đông Kiệt mãi đến sáng hôm sau mới quay lại lò rèn.
Mặc dù hai ba ngày qua hắn không làm được gì, nhưng không thể nói rằng hắn chỉ hưởng thụ và không làm gì cả.
Hắn đã viết một cuốn thoại bản kể về thời gian làm vương gia của mình.
Tông Sư phân quyển.
Suy cho cùng, hắn cũng là Đại Tông Sư duy nhất trên thế giới.
Hậu Thiên phân quyển.
Vì vậy, hắn giới hạn cuốn sách và chia thành các tập:
Kinh nghiệm võ đạo đều là thật, nhưng hắn không muốn quyển sách này quá mức rung động thế nhân mà quấy rầy kế hoạch của hắn.
Tiên Thiên phân quyển.
Dù viết ít nhưng từ từ cũng nhiều, hắn tin rằng cuốn sách này sau khi phát hành chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.
Bởi vì khi có người nhìn thấy Hậu Thiên phân quyển sẽ cho rằng hắn là Hậu Thiên cao thủ, nếu không phải Hậu Thiên cao thủ sẽ không viết được loại kinh nghiệm và những điều tâm đắc này. Nếu thấy Tiên Thiên phân quyển thì hắn không thể chạy đi đâu được, tấm chín phần hắn là cường giả Tiên Thiên.
Mặc dù kinh nghiệm võ đạo và những cảnh chiến đấu bên trong đã bị Hoàng Đông Kiệt làm suy yếu rất nhiều nhưng những người có tài luôn có thể lấy được chút dẫn dắt trong đó.
Hoàng Đông Kiệt sẽ không đùng giả danh xuất bản cuốn sách này, cũng sẽ không giấu diếm mình là tác giả cuốn sách này, nhưng làm như vậy, đồng nghĩa với việc hắn đang tựu làm lộ sự tồn tại của mình.
Đại Tông Sư phân quyển.
Anh hùng và gian hùng hắn cũng muốn làm! Cái nào vui thì hắn làm hết!
Phơi bày mọi thứ cùng một lúc thật không thú vị, cần phải kết hợp với những cái khác và dần dần tiến hành.
Kẻ chủ mưu đằng sau màn hắn cũng muốn làm! Nhân tài đương thời hắn cũng muốn làm!
Nhưng hắn cũng không sợ, có lẽ sau khi xuất bản Hậu Thiên phân quyển "Những Năm Ta Làm Vương Gia", có thể phải một, hai, hoặc ba năm, Tiên Thiên mới xuất bản.
"Rất cực khổ. Viết sách thực sự không phải là việc mà người bình thường có thể làm được, đặc biệt là làm giảm nhẹ một số nội dung và khiến câu chuyện diễn ra một cách logicl"
Ví dụ như cặp vợ chồng mua thịt lợn, vi dụ như chưởng quầy bán hàng giấy, vi dụ như thư sinh bán thoại bản và truyện ký tiểu thuyết dân gian. Vì lý do này, Hoàng Đông Kiệt chỉ có thể nhịn một chút, dù không thể miêu tả được hình ảnh hoàn hảo của mình nhưng cũng phải có ý tứ một chút.
Nếu hắn viết thoải mái, nhất định có thể viết được thứ gì đó khiến hắn hài lòng, nhưng nếu đến lúc đó cuốn sách này xuất thế, ảnh hưởng mà nó mang lại chắc chắn sẽ lật đổ tam quan của mọi người, làm thế nhân chấn động.
Hoàng Đông Kiệt đang nằm trên trường kỉ, ngẫu nhiên nhặt được mấy trang giấy mình viết lên xem, nhìn thế nào cũng cảm thấy mình miêu tả mình chưa đúng.
Hoàng Đông Kiệt ước chừng phải mấy ngày mới viết xong tập Hậu Thiên (hắn lười), trước hết hắn đặt bản thảo xuống, nhìn người qua lại trên phố, khóe miệng nở nụ cười, phố Đồng Tử có thể nói là có đây đủ những thứ cần thiết, người có chuyện xưa cũng có rất nhiều.
"Càng phải viết ra khi đó ta làm vương gia khí phách xuất chúng, anh tuấn tiêu sái, khó, rất khó!"
Thực sự muốn có võ nghệ thì có võ nghệ, muốn có chuyện xưa là có chuyện xưa, một con phố Đồng Tử nho nhỏ sao lại có nhiêu ngọa long phượng sồ ẩn náu như vậy.
Tuy rằng trên người bọn họ đều có chuyện xưa, nhưng trên người ai không có chuyện xưa? Hoàng Đông Kiệt không phải là người thích đi sâu vào tận đáy sự việc.
Đúng lúc Hoàng Đông Kiệt đang ngẩn người thì một tiểu loli bước ra.
"Tiểu Nguyệt Nha, gia gia ngươi sao có thể yên tâm để ngươi đến tìm ta?"
Đường Hữu Phúc bảo vệ cháu gái rất chặt chẽ, như sợ Hoàng Đông Kiệt sẽ dẫn cháu gái vào con đường xấu xa, hắn hiếm khi để cháu gái xuất hiện trước mặt Hoàng Đông Kiệt.
Lúc này Tiểu Nguyệt Nha xuất hiện trước mặt Hoàng Đông Kiệt, trên tay cầm một thứ gì đó, hiển nhiên là lão Đường Hữu Phúc nhờ Tiểu Nguyệt Nha đưa cho hắn một vật.
Hành vi đột ngột thay đổi, chẳng lẽ ông già Đường Hữu Phúc đã tin tưởng hắn và không nghĩ hắn sẽ dẫn cháu gái mình đi lâm đường lạc lối sao.
"Hoàng thúc, gia gia đang giúp người khác đóng quan tài. Hắn kêu ta mang những chiếc bánh ngọt này tới cho ngươi!"
Tiểu Nguyệt Nha đưa ra một chiếc đĩa có vài miếng bánh ngọt màu xanh nhạt.
Tiểu Nguyệt Nha đặt bánh ngọt xuống, chuẩn bị rời đi.
"Mới đó đã đi nhanh vậy? Ở lại ăn cùng nhau, hay là Hoàng thúc sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa ngắn. Coi như phí đi lại để ngươi đi đưa bánh đi!"
Tiểu Nguyệt Nha nghe vậy lắc đầu, sợ hãi lùi lại một bước.
"Không, gia gia nói, kêu ta bỏ đồ xuống và rời đi ngay. Hắn nói Hoàng thúc là người thích nói dối và lừa gạt tiểu hài tử nhất!"
"Tiểu Nguyệt Nha không thích bị lừa, Tiểu Nguyệt Nha đi đây!"
Tiểu Nguyệt Nha nói xong quay người, đôi chân ngắn ngủn bỏ chạy.
Để lại Hoàng Đông Kiệt vạch đen đầy mặt.
"Lão già thối tha, khắp nơi đều thích nói xấu ta, tức quát"
Hoàng Đông Kiệt vẻ mặt không vui, nhưng khi nhìn thấy bánh ngọt trên bàn, hắn lại vui vẻ hơn một chút, không quan tâm đến việc lão già thối đó nói xấu mình.
"Meo meo meol"
Lúc này, một con mèo trắng tinh xuất hiện trước cửa lò rèn của Hoàng Đông Kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận