Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1021. Tương kế tựu kế!




“Xin lỗi, là ta yêu cầu quá đáng!”
Lão tướng quân Bá Nam thấy Hoàng Đông Kiệt từ chối thì đành phải thôi ép buộc.
“Chúng ta rất tò mò về quân doanh. Không biết chúng ta có thể đi tham quan một vòng được không?”
Hoàng Đông Kiệt cũng thuận miệng nhắc tới, không ngờ lão tướng quân Bá Nam lại đồng ý. “Có thể, nhưng dù sao cũng là quân doanh, có một số nơi cấm vào!”
Lão tướng quân Bá Nam nghe vậy nheo mắt lại nhưng vẫn đồng ý.
“Cảm ơn rất nhiều!”
Mặc dù Hoàng Đông Kiệt hơi bất ngờ khi đối phương đồng ý nhưng cũng không có gì to tát, cùng lắm thì tìm lý do rời khỏi quân doanh.
“Tướng quân, ngài nghi ngờ bọn họ là do vương quốc Murphil phái tới sao?”
Sĩ quan phụ tá hỏi.
“Bọn họ là những mạo hiểm giả đến từ vương quốc Murphil. Nếu không có đoàn mạo hiểm Thiên Thương, chúng ta làm sao biết bọn họ có lực lượng cường đại như vậy!”
“Rốt cuộc pháp sư vong linh là do ai phái tới, trong lòng chúng ta đều biết rõ ràng!”
“Chúng ta cố tình đề cập đến pháp sư vong linh trước mặt hắn. Mặc dù chúng ta không thể đoán được điều gì từ vẻ mặt của hắn, nhưng hắn không muốn điều tra pháp sư vong linh, đây là một điểm đáng ngờ!”
“Thêm nữa, ngươi có thấy mạo hiểm giả nào có hứng thú với quân doanh không?”
Lão tướng quân Bá Nam nói.
“Tướng quân, ngươi nghi ngờ bọn hắn, sao không loại bỏ bọn hắn đi, để bọn hắn lang thang trong quân doanh?”
Sĩ quan phụ tá không rõ hỏi.
“Chúng ta có thể lấy cái gì để loại bỏ bọn họ? Quân doanh Bạch Hồng Sơn chỉ có bảy mươi nghìn quân, thật muốn bao vây tiễu trừ bọn họ, ít nhất bảy mươi nghìn quân phải chết đi một nửa!”
“Trả giá lớn như vậy. Cho dù chúng ta có năng lực tiêu diệt bọn họ, vương quốc Murphil cũng sẽ phái đoàn mạo hiểm thứ hai, thứ ba đến điều tra chúng ta!”
“Với tính cách của vương quốc Murphil, nếu bọn họ không chắc chắn trăm phần trăm chúng ta thực sự khai chiến với vương quốc Ilu thì bọn họ sẽ không yên tâm đâu!”
“Ngươi phái người đi theo bọn hắn, xem bọn hắn đang làm gì!”
Sĩ quan phụ tá nhận lệnh, lập tức đi ra ngoài thu xếp.
Thành Bác Lai.
“Ngươi nói cái gì? Đoàn mạo hiểm Thiên Thương đã bị đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đánh bại. Đoàn mạo hiểm Phá Hiểu này còn là đoàn mạo hiểm của một trấn nhỏ thuộc quyền quản lý của ta à?” Rebouakt biết tin này thì hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy, chủ nhân!”
Người hầu cung kính trả lời.
“Ngươi có thông tin cụ thể nào về đoàn mạo hiểm Phá Hiểu này không?”
Người hầu lập tức hai tay dâng thông tin đã chuẩn bị sẵn cho Rebouakt.
“Cái này...!”
Rebouakt nhìn tư liệu cũng không biết nên nói gì.
Một ông già, một người tàn tật, một con ma ốm, một cô bé và một nữ tinh linh, đội hình đoàn mạo hiểm này lạ quá.
Ông già là người đến từ trấn Kerry. Thông tin khá đầy đủ, bình thường và không có gì đáng ngạc nhiên.
Ngoại trừ thông tin mà ma ốm có được ở học viện Ma Khí, mặt khác nên có vẫn có.
Đối với người tàn tật, chỉ hiển thị các hồ sơ liên quan trong mười năm qua, không hiển thị các hồ sơ khác.
Cô bé là được nhặt về nhưng không biết cha mẹ mình là ai và nhà ở đâu.
Cũng không có thông tin gì về nữ tinh linh, cũng không biết nàng đến từ bộ lạc tinh linh nào. “Chẳng lẽ bọn họ là người hoàng thất, hoàng thất không yên tâm ta nên đặc biệt gửi bọn họ đến?”
Rebouakt phán đoán.
“Quên đi, bọn họ có phải là hoàng thất hay không cũng không sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục là được!”
Rebouakt không thèm đoán, trực tiếp quăng chuyện này qua sau đầu.
“Bọn họ mạnh đến mức nào?”
Một công chúa đầy mưu mô nào đó hỏi.
“Nói chung thì thực lực của bọn họ kém hơn đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ một chút, nhưng ông lão đó chắc chắn có thể chống lại các cao thủ trong đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ!”
Rodan Luin suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Vậy các ngươi có nghĩ bọn họ được vương quốc Murphil cử đến không?”
Một công chúa đầy mưu mô nào đó hỏi.
“Không biết!”
Rodan Luin suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Ta hiểu rồi, các ngươi dưỡng thương thật tốt đi!”
Công chúa mưu mô nào đó hỏi xong liền ly khai.
Rodan Luin nhìn công chúa rời đi, quay lại nhìn tình trạng của những đồng đội khác trong phòng, aai cũng đều cảm thấy thấp thỏm.
Pan Laped đã thua một con ma ốm về mặt ma pháp hệ thổ, hình ảnh anh trai hàng xóm không còn ở trên hắn nữa, sau khi trở về không thấy hắn mỉm cười nữa.
Toseland bị một cô bé dùng đá đánh bất tỉnh ba lần, đầu hắn quấn băng, hắn không quan tâm có biến dạng hay không, hắn đang hoài nghi định vị chính mình, liệu hắn có phải là một thần tiễn thủ có tư cách hay không.
Làm sao có thể có một thần tiễn thủ ba lần liên tiếp rơi vào tay một con bé?
Gunayon đang ngơ ngác trong sân, toàn thân bị băng bó, lòng kiêu hãnh của một người khổng lồ đã bị một ông già và một người tàn tật đập nát, làm cho hắn cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác bất lực.
“Được rồi, chúng ta một đường đi tới, có bất kỳ thất bại nào mà chúng ta chưa từng trải qua, không phải là bị người khác đánh bại một lần thôi sao, ai không từng bị người khác đánh bại chứ?”
“Đó chỉ là một lần thất bại mà thôi, cũng không phải thất bại cả đời!”
“Chúng ta còn có thể tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn. Lần tới gặp bọn họ, chúng ta đòi lại tôn nghiêm không phải là được rồi sao?”
Rodan Luin động viên đồng đội.
“Đoàn trưởng, ta không phải ảnh hưởng sĩ khí, lão già đó mạnh như quái vật, ta cảm thấy cho dù đoàn trưởng ngươi có đột phá kỵ s ĩ Không Trung cũng không chắc là đối thủ của lão già kia!” Cissetamine thân là thích khách, vết thương của hắn là nghiêm trọng nhất, kiếm băng của ông lão đó đâm vào hắn, có thể nói hắn đã tự mình thể nghiệm cảm giác bất lực.
Không phải hắn coi thường bản thân, cho dù hắn và đoàn trưởng đều có thực lực kỵ sĩ Không Trung thì cũng chưa chắc có thể cùng nhau đánh bại được lão già đó.
Đây là trực giác của thích khách.
Rodan Luin nghe nói như thế, không khỏi nhớ tới cảm giác bất lực đó, đột nhiên cảm thấy mình kỳ vọng hơi cao quá.
Hết chương 1021.

Bạn cần đăng nhập để bình luận