Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 800. Quốc lệnh khẩn cấp!




“Đã được tìm thấy hắn chưa?”
Thượng Quan Linh Lung cảm thấy Mạt Nhật cách xa mình như vậy, nàng cũng không có ý định quen biết một người ngoài tầm với, nàng là một phụ nữ đang mang thai, tất nhiên chỉ tập trung vào đứa con của mình.
Nhìn cái bụng to của mình, nàng đang trầm tư, có nhiều chuyện người trong nhà không cần phải nói, nàng biết gia đình đang giấu nàng đi tìm kẻ ăn xin đó.
Nàng không biết tại sao mình lại muốn biết cha ruột của đứa trẻ còn sống hay đã chết.
“Chuyện này...!”
Thượng Quan Vũ Long do dự một lát.
“Người của chúng ta tìm đã lâu như vậy nhưng không có tin tức gì!”
Có thể Thượng Quan Vũ Long cũng muốn tìm người, nhưng kẻ ăn xin đó giống như biến mất khỏi thế giới, dù có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy hắn.
Nếu bị thế lực đối địch bắt đi thì hắn sớm đã bị đưa ra hãm hại bọn họ, không cần phải đợi đến bây giờ.
Một năng lực khác là kẻ ăn xin đã chết trong một con mương hôi hám nào đó từ lâu, thi thể cũng không còn nữa.
“Như vậy cũng tốt, chuyện đến đây cứ chấm dứt vậy đi!”
Thượng Quan Linh Lung nghe thấy kẻ ăn xin đó có thể đã chết, tay nàng run nhẹ, khôi phục cảm xúc một chút, nàng đứng dậy đi trở về.
“Haiz!”
“Chị, ngay cả chính mình ngươi cũng không lừa được, sao có thể lừa gạt người khác!”
“Nếu ngươi thật có thể buông thì tốt rồi, nhưng ngươi một chút cũng không giống như có thể buông được!”
Thượng Quan Vũ Long nhìn bóng dáng chị gái đang đi xa, bất lực lẩm bẩm.
Nơi ở của Võ Thần Hạ Hồng Đông.
“Ngươi đến đây để an ủi ta hay đến đây để chê cười ta?”
Hạ Hồng Đông mặt không đổi sắc nhìn Thần Phạt Chung Diệu Hoa đang ngồi trước mặt.
“Ta hiểu ngươi. Ngươi không cần an ủi nên ta đến xem dáng vẻ chật vật của ngươi!”
Chung Diệu Hoa xem như người bạn thân lâu năm của Hạ Hồng Đông, bạn bè bị đánh, hắn đương nhiên rất vui vẻ.
“Ta cũng hiểu ngươi. Thay vì cười nhạo ta, ngươi muốn biết về Mạt Nhật nhiều hơn!”
Hạ Hồng Đông cũng hiểu rõ Chung Diệu Hoa, hắn bị đánh còn không đáng để Chung Diệu Hoa đến thăm, người duy nhất có thể khiến Chung Diệu Hoa quan tâm đến chính là Mạt Nhật. “Ngươi cũng đã đoán được, vậy thì nói tiếp đi!”
Chung Diệu Hoa bị nhìn ra cũng không giấu giếm gì nữa mà hỏi thẳng.
“Sao vậy, đường đường là Thần Phạt cũng không có tư cách biết chuyện Mạt Nhật sao?”
Hạ Hồng Đông bình tĩnh đáp, Chung Diệu Hoa đến cười hắn chật vật, sao hắn lại không thể chọc tức Chung Diệu Hoa?
“Nói nhảm, nếu ta biết, ta còn tới hỏi ngươi sao?”
Chung Diệu Hoa thấy cáo già cố tình chọc tức mình nên cũng không vội, tin rằng con cáo già sẽ nói cho mình biết.
“Mạnh, cực kỳ mạnh!”
Hạ Hồng Đông trả lời.
“Trực quan hơn đi!”
Chung Diệu Hoa muốn biết cụ thể hơn.
“Nói thế này nhé, nếu hai chúng ta cùng hợp tác, nếu Mạt Nhật nghiêm túc hơn một chút, hắn một chiêu là có thể giải quyết xong chúng ta!”
Hạ Hồng Đông suy nghĩ một chút rồi nói.
“Thật sự mạnh như vậy sao?”
Chung Diệu Hoa mắt tập trung hỏi.
“Không phải thực sự mạnh như thế, là mạnh đến mức căn bản không phải người!”
“Ngươi biết đấy, tinh thần dị lực, võ đạo ý cảnh, chân nguyên lĩnh vực của ta toàn bộ đều là nhằm vào Dị Năng Giả!”
“Khi gặp hắn, ta phát hiện ra năng lực của mình hoàn toàn bị lực lượng của hắn hạn chế!”
“Lúc đầu, chân nguyên của ta đã bị hắn mạnh mẽ phong tỏa chín mươi phần trăm, nhưng ta dám chắc chắn, hắn còn chưa phát huy toàn bộ lực lượng dị năng này!”
“Nếu hắn phát huy hết lực lượng của mình, ta sẽ chỉ còn là một người bình thường có cơ thể cường tráng!”
“Toàn bộ dị năng sấm sét và dị năng cường hóa của ngươi bị hắn hạn chế, xin hỏi một chút, ngươi lấy cái gì để đấu với hắn!”
Lời nói của Hạ Hồng Đông khiến Chung Diệu Hoa trầm mặc.
“Còn một điểm nữa là dị năng của hắn không chỉ có ba loại, trực giác nói cho ta biết, hắn có ít nhất bốn năm loại dị năng!”
Hạ Hồng Đông thấy Chung Diệu Hoa im lặng lại ném thêm một quả bom nữa.
“Bốn năm loại sao?”
Chung Diệu Hoa thoạt đầu cũng ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến hắn là Mạt Nhật, đại diện cho kỳ tích thì việc hắn có bốn năm loại dị năng cũng không có gì ngạc nhiên.
“Liệu hắn có lực lượng tiêu diệt một quốc gia không?”
Chung Diệu Hoa hỏi vấn đề này rất nghiêm túc.
“Không biết!”
Hạ Hồng Đông không thể ước lượng được thực lực thực sự của Hoàng Đông Kiệt nên trả lời không biết.
“Được rồi, ta hiểu rồi, ngươi dưỡng thương thật tốt nhé!”
Chung Diệu Hoa không biết nghĩ gì, nói xong rời đi.
Rừng núi Vân Thuyền có hai vị khách không mời mà đến.
Một người là Quạ Đen đến từ sở Nghiên Cứu Tạo Thần, còn người là một ông già thấp lùn, khắp người toàn mùi rượu.
“Làm thật sạch sẽ, ngay cả đất cũng bị đốt sạch!”
Quạ Đen nhìn mặt đất cháy xém biết vùng này đã trở thành nơi chết chóc.
Ông già nồng nặc mùi rượu không nói nhảm nữa, tìm một chỗ lập tức đi ngủ.
Một phút sau hắn tỉnh dậy.
“Không thể nhìn ra danh tính thực sự của Mạt Nhật, cũng không rõ hắn có bao nhiêu dị năng. Cho đến nay, ta chỉ thấy hắn sử dụng hai dị năng!”
“Một là khống chế gương, hắn có thể tự do đi vào thế giới gương, mang đồ vật từ trong gương ra ngoài, còn có thể kéo người vào trong thế giới gương!”
“Thứ hai là người hắn thấy, hoặc trong phạm vi quyền hạn của hắn, hắn còn có thể cưỡng bức hạn chế lực lượng trong cơ thể người khác!”
Ông già toàn thân có mùi rượu nói.
“Không hổ là Mạt Nhật, mỗi loại dị năng đều cường đại lại bá đạo!”
“Đi, trở về. Có thể lấy được một ít tin tức của Mạt Nhật xem như chúng ta có lời rồi!”
Quạ Đen biết thái độ của Diệu Hạ đối với sở Nghiên Cứu Tạo Thần bọn họ, nếu hai người bị bại lộ thì khó có thể rời khỏi Diệu Hạ.
Phòng khám.
“Có Dị Năng Giả thời gian đang nhìn trộm năng lực của ta sao?”
Hoàng Đông Kiệt cau mày, nghĩ đi nghĩ lại cũng không để chuyện này vào lòng nữa, thứ nhìn trộm được cũng chỉ là giọt nước trong thùng mà thôi, không đáng để hắn gây chiến.
Sử dụng tài khoản ẩn danh trước đây đăng nhập vào deep web, bỗng nhiên có rất nhiều tin tức xuất hiện.
Đều là tìm đến hắn hoặc là tìm Tôm Tít (Bì Bì Hà).
Trước đây Tôm Tít biết bí mật lớn nhất của Thần Y chính là hồi sinh người chết.
Những người khác cho rằng Tôm Tít cũng biết năng lực và thực lực của Mạt Nhật nên đã nhắn tin riêng để hỏi thăm.
Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một lúc rồi gõ một dòng trên kênh Thế giới.
“Mạt Nhật là kẻ đồ long, hắn cũng có thể trở ác long!”
“Tôm Tít...để lại!”
Hoàng Đông Kiệt tuyên bố xong thì đăng xuất, những lời này nói nhẹ không nhẹ, nói nặng cũng không nặng.
Người ngoài thấy không biết là cái gì, không biết người của chính phủ thấy sẽ nghĩ gì.
Hết chương 800.

Bạn cần đăng nhập để bình luận