Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 16. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép




Đông Võ Vương phủ
Giờ khắc này, tâm trạng của Hoàng Đông Kiệt rất tốt, hắn không xem sách y, cũng không làm những chuyện khác, chỉ lười biếng nằm ở trên ghế lắc, huýt sáo hưởng thụ thời gian thanh nhàn.
Hỏi hắn vì sao lại vô dụng như thế, khụ khụ, hỏi hắn vì sao tâm trạng lại tốt như thế.
Lén nói cho ngươi biết!

Hắn ở sau lưng, giấu mọi người lén đột phá đến Đại Tông Sư.
Ngươi ta quan hệ tốt như vậy, ta chỉ lén nói cho một mình ngươi biết, ngươi không được nói cho người khác biết.
Nếu như ngươi nói cho người khác biết, Vương gia sẽ đánh gãy chân của ta.
A, ngươi hỏi ta là ai, tại sao ta biết nhiều chuyện như vậy!
Ghé tai qua đây: Ta tên Bộc Bạch...
"Hả, sao cảm giác có thứ không hay đang cướp đoạt danh tiếng của ta."
Hoàng Đông Kiệt mở mắt trái mắt phải ra, xoay chuyển một chút, như thể đang tìm thứ gì đó.
Bộc bạch: chuồn rồi, chuồn rồi~
"Cảnh giới Đại Tông Sư chính là khác biệt, cảm giác không còn như trước nữa, rất kỳ diệu."
Hoàng Đông Kiệt nhắm mắt lại, bên ngoài toàn bộ Đông Võ Vương phủ thêm bảy tám con đường bốn phía, gió thổi cỏ lay đều không giấu được cảm giác của hắn.
Đông Võ Vương phủ lớn đến thế nào, rộng bằng 4 5 trường đại học.

Tại sao lớn như vậy, không có cách nào cả, Đông Võ Vương phủ thế lực lớn, hàng năm mở rộng tăng tu, còn có một nguyên nhân quan trọng: Một chữ "giàu".
Đây là phạm vi Hoàng Đông Kiệt tùy ý cảm thức được, nếu như hắn dùng tâm cảm thức, phạm vi sẽ càng lớn hơn.
Đây là hắn, hắn không cảm thấy cảm thức của các Đại Tông Sư khác lớn hơn hắn, hắn đã trải qua nhiều kiếp như vậy, phương diện tinh thần không phải thứ mà Đại Tông Sư của nguyên tác có thể sánh được, chút tự tin ấy hắn vẫn có.
"Khổ tu một tháng thêm vài ngày, ta cuối cùng từ Tông Sư sơ kỳ đột phá đến Đại Tông Sư, không dễ dàng."
"Mặc dù chỉ là Đại Tông Sư sơ kỳ, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều kiếp như vậy, đối mặt với Đại Tông Sư hậu kỳ đỉnh phong, ta dám đối đầu."
"Nhưng mà ta là người điệu thấp, ta làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ?" "Ta ít nhất phải nhẫn nhịn hơn hai ba tháng mới đi đối đầu."
"Nực cười, loại chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ, nếu thật sự làm như vậy, vậy những ngày tháng điệu thấp của ta sẽ không còn nữa."
Hoàng Đông Kiệt huýt sáo, bắt chéo chân, không ngừng rung đùi.

"Vương gia, người của Khách Khanh đoàn đang la hét đòi gặp Vương gia ngài."
Lý Quý nhìn thấy trạng thái lúc này của chủ tử cũng cảm thấy ngạc nhiên, chủ tử đã rất lâu rồi không có tâm trạng tốt như vậy.
Nhưng nghĩ tới người của Khách Khanh đoàn, hắn lại cảm thấy nhức đầu.
"Lý Quý, ngươi không thấy tâm trạng của ta lúc này rất tốt sao, ngươi bảo ta đi gặp đám mãng phu toàn là cơ bắp kia, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ta."
Hoàng Đông Kiệt đương nhiên biết người của Khách Khanh đoàn vì sao muốn gặp hắn, trong Khách Khanh đoàn rất nhiều người đều là vì muốn làm việc chung với hắn, mới gia nhập vào Khách Khanh đoàn của hắn.
Hiện tại hắn từ bỏ binh quyền, khiến cho người của Khách Khanh đoàn không nhìn thấy một chút hy vọng, cũng khiến cho bọn hắn không còn cơ hội kiến công lập nghiệp, bọn hắn đương nhiên muốn qua đây hỏi Vương gia vì sao.
"Ngươi đi nói cho bọn hắn, nói ta đã không còn hứng thú đối với hoàng vị nữa, cũng không có dã tâm làm chuyện đặc biệt muốn làm."
"Nếu như bọn hắn có nơi tốt hơn để đi, ta sẽ không ngăn cản, còn có thể phát cho bọn hắn tiền tài đáng có để bọn hắn tự động rời đi."

"Nếu như bọn hắn muốn tiếp tục ở lại Vương phủ dốc sức cho ta, ta rất hoan nghênh, muốn ở lại bao lâu cũng được, cho bọn hắn dưỡng lão cũng được."
"Đây không chỉ là nói với người của Khách Khanh đoàn, đối với người trên dưới toàn bộ Vương phủ cũng vậy, muốn ở muốn đi tuỳ ý bọn hắn."
Hoàng Đông Kiệt nói xong cũng xua tay để cho Lý Quý lui xuống.
Lý Quý cũng không cảm thấy kỳ quái đối với chỉ lệnh của vương gia, đây là kết quả xử lý tốt nhất đối với Khách Khanh đoàn. Về phần trên dưới Vương phủ, người ký khế ước bán thân quá nhiều, muốn rời đi, nằm mơ đi.
"Phụ vương, chuyện gì khiến tâm trạng của ngươi tốt như vậy."
Hoàng Thiên Trấn gần đây rất rảnh rỗi, bởi vì sắp thành hôn rồi, hắn không đi đâu được, dứt khoát ngay cả chức vị của Đại Lý Ty cũng từ.
Tranh đấu quan trường khiến hắn rất phiền, hắn đã nghĩ xong sau khi thành thân, xem thử có thể làm thương nhân hay không.
Thế là, hắn muốn qua đây hỏi Phụ Vương, làm thương nhân buôn bán cái gì là tốt nhất, kết quả nhìn thấy tâm trạng của phụ vương rất tốt.
"Ta mơ thấy đệ đệ của ngươi dẫn thê tử về nhà." Hoàng Đông Kiệt thuận miệng nói mò.

"Tiểu đệ? Phụ Vương, ngươi biết tăm tích của tiểu đệ sao?" Hoàng Thiên Trấn hỏi.
"Tiểu tử kia thích chạy loạn khắp nơi, nếu như ta biết tung tích của hắn thì đã sớm bảo hắn gấp rút trở về tham dự hôn sự của ngươi rồi."
Hoàng Đông Kiệt thành thật nói.
"Phụ Vương, giang hồ hiểm ác đáng sợ, phải mau chóng tìm được tiểu đệ mới được, nếu không ta không yên lòng."
Hoàng Thiên Trấn biết trên tay của Phụ Vương còn có một tổ chức tình báo tên là "Hỏa chủng", "Hỏa chủng" có nghĩa là: Chỉ cần một ngày còn Vương gia ở đây, thì ngày đó từng đốm lửa sẽ vĩnh viễn không tắt.
Hắn hy vọng tổ chức tình báo của phụ vương có thể dốc toàn lực tìm kiếm tăm tích của tiểu đệ.
"Chỉ cần tiểu tử kia vẫn còn sống, sẽ tìm được hắn thôi."
Hoàng Đông Kiệt không có chút gấp gáp nào cả, mặc dù hắn có biện pháp rất nhanh tìm được người, nhưng hắn thích để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
"Không nói tiểu tử kia nữa, ngươi á, đã sắp thành thân rồi, không đi giao lưu cùng cô nương nhà người ta một chút sao?"
Hoàng Đông Kiệt trêu ghẹo nói.

"Từng qua Tể Tướng Phủ một lần, nhưng mà nàng không muốn gặp ta, ta nghĩ cũng sắp thành thân rồi, cũng sẽ không để ý đến mấy ngày này."
Hoàng Thiên Trấn xua tay nói.
"Ngươi á, sao lại ngốc như vậy, nàng không gặp ngươi, ngươi liền không đến nữa."
"Trước đó là ngươi ức hiếp nàng, bất kể nguyên nhân gì, chuyện này đều coi như là lỗi của ngươi."
"Ngươi đã nói xin lỗi chưa, cho dù các ngươi sắp thành thân, chuyện này đã xong rồi, nhưng cô gái nhà người ta cũng cần một thái độ có phải không?"
"Không cần để ý đến lễ tiết trước thành thân không thích hợp gặp mặt, cái này không quan trọng."
"Nàng không gặp ngươi, ngươi cũng phải đi, cho dù đứng ở trước mặt nàng không nói lời nào cũng được, ít nhất phải để cho nàng nhìn thấy thành ý của ngươi."
"Còn mấy ngày nữa là thành thân rồi, mấy ngày này ngươi đều phải đi, một ngày cũng không thể bỏ."
"Sững sờ ra đó làm gì, còn không mau đi."
Hoàng Đông Kiệt với vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn Hoàng Thiên Trấn.

“Ờ ờ, ta đi ngay đây."



Bạn cần đăng nhập để bình luận