Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1490: Chết rồi mà vẫn không chịu yên!

Chương 1490: Chết rồi mà vẫn không chịu yên!Chương 1490: Chết rồi mà vẫn không chịu yên!
Chương 1490: Chết rôi mà vẫn không chịu yên!
"Ngươi rất tò mò, vậy thì ta sẽ thỏa mãn sự tò mò của ngươi, bình thường những người thiên ngoại khác là người bình thường.'
"Lúc đầu, bọn họ thậm chí còn không bằng các võ giả nhập phẩm của các ngươi, nhưng điểm nổi bật nhất của bọn họ là nhận thức về thế giới của các ngươi, thậm chí nếu may mắn còn có cả bàn tay vàng các kiểu..."
"Bọn họ là biến số, có thể khiến hướng đi của thế giới này trở nên khó nắm bắt, đôi khi, bọn họ có thể được coi là cứu tỉnh của thế giới này, cũng có thể là sâu mọt."
"Nếu là người thiên ngoại không hay ho tới, các ngươi không cần quan tâm đến bọn họ, loại người thiên ngoại không có vận may này, đến lúc bọn họ phải chết, bọn họ đi bộ cũng bị sét đánh chết."
"Nếu là người thiên ngoại có bàn tay vàng, các ngươi tốt nhất là nên tìm ra bọn họ trước khi bọn họ chưa lớn mạnh. Vì bọn họ có thể phát triển đến mức nào không ai biết được."
"Kể cả có giới hạn của thiên địa, thành tựu của bọn họ cũng cao hơn các ngươi tưởng tượng."
"Còn ta, ta là trường hợp cá biệt, ta lợi hại hơn những người thiên ngoại có bàn tay vàng kia một chút, ta hack rồi."
Trương Vi Dân giơ tay lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Hoàng Đông Kiệt, không hiểu tại sao trên đời lại có thể xuất hiện một con quái vật như vậy.
"Ngươi biết ta cần bao lâu để trở thành Đại Tông Sư không?"
Hoàng Đông Kiệt nhìn chằm chằm Trương Vi Dân, trong ánh mắt hắn chứa đựng sự cô đơn của kẻ vô địch, bóc tách ý nghĩa bê ngoài thì chính là giả vờ.
"Sở dĩ rừng Trường Phong đầy cây chết là vì ta đã ở đó nửa tháng."
"Nửa tháng, thực tế chỉ khoảng mười ngày!"
"Ngươi, ngươi!"
"Hack là gì ta không muốn giải thích, ngươi không cần biết nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết ta là dị loại trong tất cả những người thiên ngoại."
Nói là căng thẳng, thực ra là sợ hãi, sợ rằng vị quỷ thần khủng khiếp trước mắt này sẽ dẫn theo những người thiên ngoại khác tới diệt thế.
"Nói, nói cho ta biết, có bao nhiêu người thiên ngoại như các ngươi, mục đích của các ngươi rốt cuộc là gì?"
Trương Vi Dân căng thẳng nhìn Hoàng Đông Kiệt, hắn chết cũng không sợ, nhưng bây giờ hắn lại căng thẳng.
Nửa tháng, không, chỉ khoảng mười ngày đã trở thành Đại Tông Sư, hắn không phải quỷ thần giáng thế thì là gì.
"Mục đích ư, ai mà biết, thoải mái thế nào thì làm thế ấy, hưởng thụ đủ rồi, biết đâu ta lại diệt thế vì chán cũng nên."
"Người sở hữu thần khí hẳn đã chết già rồi, nếu tính cả con vẹt này thì là hai."
Con vẹt: Lịch sự của ngươi đâu rồi!
"Hiện tại, ngoài người sở hữu thần khí, hình như chỉ có mình ta."
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói.
"Cầu xin ngươi, bách tính đã rất khổ, bất kể là ngươi đang đùa giỡn nhân gian hay chán đến mức muốn đổi triêu đại, xin ngươi hãy thương xót bách tính, cố gắng đừng làm hại họ."
Không phải quỷ thần sao có thể phớt lờ giới hạn của con người. Trương Vi Dân vừa nghe lập tức biết những người đó đều là ngụy trang của người trước mắt. Nghĩ đến y thuật của Tiêu Dao công tử thông thiên, hắn không khỏi hít một hơi lạnh, trước đây hắn còn nghĩ khác nghề cách biệt như cách núi, con người không thể hoàn hảo đến vậy, tinh thông mọi thứ nhưng người trước mắt đã làm được, chẳng lẽ hắn thực sự là quỷ thần sao.
"HítI
Trương Vi Dân chật vật đứng dậy, quỳ thẳng xuống Hoàng Đông Kiệt, hắn biết thiên hạ này không gì có thể ngăn cản được Hoàng Đông Kiệt, nhưng hắn vẫn muốn cầu xin cho thiên hạ thương sinh.
"Chỉ có ngươi và con vẹt, vậy tức là Tiêu Dao công tử bọn họ..."
Trương Vi Dân nói xong liền dập đầu thật mạnh xuống đất trước Hoàng Đông Kiệt, sau đó hắn không còn tiếng động.
Hắn chết vẫn giữ nguyên tư thế dập đầu trước Hoàng Đông Kiệt.
"Cái chết của hắn rất có ý nghĩa, không chỉ thay đổi cục diện triêu chính, làm suy yếu quyên lực của Tư Mã An Minh, kéo dài vận mệnh của vương triều Đại Võ mà còn cho người kế nhiệm hắn có thời gian để tiến lên."
"Hắn thực sự vĩ đại, ngay cả lúc cuối cùng sắp trút hơi thở, cũng không quên cầu xin lão đại ngươi đừng làm hại người vô tội.
"Nếu cái chết của hắn không phải là điều tất yếu, ta còn muốn cầu xin lão đại ngươi cứu hắn." Con vẹt dọn dẹp xong đám cá tạp bên ngoài, liền bay về đậu trên vai lão đại rồi nói.
Không biết từ lúc nào, trong thế giới ăn thịt người này, nó chỉ là một con vẹt mà đã học được cách giết người.
"Hắn không thành thật đâu, ngươi xem dưới chiếu cỏ của hắn là biết."
Con vẹt nghe vậy liền bay đến, vén chiếu cỏ dưới thân hắn, hay thật, bên dưới khắc những dòng chữ mơ hồ nguệch ngoạc.
Gì mà Tiêu Dao công tử, Huyết Thần, bất lương soái, người thiên ngoại, Đại Tông... chưa viết xong.
Sau đó có thể Trương Vi Dân cảm thấy hắn để lại những thông tin này quá gây kinh hãi cho thế nhân, hoặc sợ rằng điều này sẽ gây rắc rối cho người kế nhiệm hắn.
Hắn lại dùng móng tay muốn cạo sạch những dòng chữ hắn đã viết, không muốn để người kế nhiệm biết được nội dung hắn viết, chỉ là hắn cạo không sạch sẽ...
"Quả nhiên là một lão già xấu xa, nếu để Địch Nhân Kiệt nhìn thấy thì..."
Con vẹt nhìn thấy chữ viết, trực tiếp dùng móng vuốt xé tấm ván gỗ khắc chữ mờ dưới chiếu ra.
Ném tấm ván gỗ khắc chữ mờ lên không trung, toàn thân con vẹt phát ra ánh sáng đỏ nhạt, chỉ thấy nó há miệng, một luồng lửa trực tiếp đốt cháy tấm ván gỗ mờ đó.
Có thể nhiệt độ ngọn lửa cực cao, có thể tấm ván gỗ mờ đó rất mỏng, đợi khi tấm ván gỗ rơi xuống đất, gỗ đã thành tro than.
Lúc này, bên ngoài truyên đến tiếng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận