Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 98. Kẻ mạo danh




“Cường giả Tông Sư thì như thế nào, nàng đã đắc tội với hết một nửa thế lực trong thiên hạ.”
“Ngay cả người của Quy Vân sơn trang nàng cũng đã từng giết, tuy rằng chỉ là nhân vật nhỏ, ngoại công có thể nể mặt ngươi không truy cứu nàng nhưng các thế lực khác thì sao?”
“Bọn họ sẽ để ý nữ la sát là Cường giả Tông Sư, chẳng lẽ bọn họ không có Cường giả Tông Sư, một khi hành tung của nàng bại lộ, lượng lớn Cường giả Tông Sư đánh tới nàng sẽ chống đỡ không nổi.”
Hoàng Thiên Trấn không muốn đệ đệ của hắn gặp nguy hiểm, hắn muốn đệ đệ tách ra khỏi nữ la sát.
“Nàng chịu không nổi thì còn có ta, người nào muốn mạng Vân Nhi trước tiên phải bước qua xác của ta!”
“Ngươi!”
Hoàng Thiên Trấn thấy đệ đệ cứng đầu như vậy, cũng tức giận nhất thời nói không nên lời. Hoàng Thiên Trấn không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn phụ vương, hy vọng phụ vương có thể giúp hắn khuyên nhủ, kết quả hắn vừa quay đầu, thấy phụ vương đang dùng ánh mắt xem kịch nhìn bọn họ, chuyện này khiến cho hắn rất bực bội.
“Phụ vương, ngươi thật sự yên tâm chuyện nhị đệ ở cùng với nữ la sát sao?”
“Yên tâm hay không có tác dụng sao, đường là do hắn chọn, không phải người khác bức.” “Hắn trưởng thành rồi, phải đi con đường của mình, vi phụ chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của hắn.”
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
Hoàng Thiên Trấn nghe xong thì sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi ngồi xuống, rõ ràng là chấp nhận.
“Đại ca, ngươi đừng quá lo lắng cho chuyện của ta, Vân Nhi bình thường ra ngoài đều sẽ đội nón, chúng ta che giấu hành tung rất tốt, không ai tìm được chúng ta.”
“Hơn nữa Cường giả Tông Sư đều là chiến lực quý giá nhất của mỗi thế lực, bọn họ sẽ không lãng phí chiến lực quý giá mà phái người tới tập kích chúng ta.”
Hoàng Thiên Khải biết đại ca đang quan tâm hắn, hắn tiếp nhận phần tâm ý này, đồng thời hắn cũng đang xua tan sự lo lắng của đại ca đối với hắn.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, ngươi tự cẩn thận một chút là được.”
“Thừa dịp cả nhà chúng ta đều ở đây, chúng ta tán gẫu về những trải nghiệm và tình huống gần đây, ta tin phụ vương cũng đặc biệt muốn biết trải nghiệm của chúng ta.”
Không, ta không muốn, ngươi đừng nói bừa. Trải nghiệm của các ngươi ta đã biết từ lâu, có thể đừng để ta nghe lần nữa được không?
“Được, chúng ta kể lại chuyện chúng ta trải qua gần đây, ta nói trước, trên đường ta dẫn Vân Nhi đi tìm Lục thần y, ta gặp phải một tên khốn nạn giả mạo ta.”
“Tên khốn nạn đó thật sự rất đáng ghét, hắn quả thực không phải là người, ngay cả tiền của tiểu cô nương mà hắn cũng trộm, còn vô sỉ vu oan hãm hại ta.”
“Bây giờ ta vẫn không tìm ra hắn, nếu ta để ta tìm ra, ta phải nói cho hắn biết tại sao hoa lại có màu đỏ!”
Hoàng Thiên Khải nói không biết mệt mỏi, Hoàng Đông Kiệt bên cạnh sắc mặt càng ngày càng đen.
Thấy phụ vương sắc mặt trầm xuống, cho rằng phụ vương cũng tán thành quan niệm của hắn nên Hoàng Thiên Khải càng nói càng hăng, phảng phất người mạo danh hắn tội ác tày trời, cặn bã bại hoại, không phải là người.
Đây còn chưa xong đâu!
Hoàng Đông Kiệt im lặng lắng nghe, ngón tay hắn bắt đầu gõ bàn, bọn người Bạch Lão ẩn thân trong bóng tối thấy vương gia gõ bàn, biết vương gia đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì đó.
“Nhị thế tử, ngươi đừng nói nữa, bằng không sau này chỉ có ngươi khóc.”
Bạch Lão thấy Hoàng Thiên Khải còn đang nói, không khỏi sốt ruột thay Hoàng Thiên Khải. “Phụ vương, ngươi nói có đúng hay không, tiểu cô nương nhà người ta vì hài tử của một thôn mà không để ý đến an nguy cá nhân mới có được một chút tiền tài như vậy, tên khốn kiếp giả mạo ta nói trộm là trộm, hắn còn có lương tâm hay không!”
“Quá đáng nhất chính là, hắn còn cố ý để lại tờ giấy có nội dung khiêu khích như vậy, các ngươi xem, có phải quá đáng hay không?”
Hoàng Thiên Khải vẫn giữ lại tờ giấy, không có cách nào, tờ giấy là manh mối duy nhất, hắn còn hy vọng tờ giấy này cuối cùng có thể giúp hắn tìm ra người mạo danh hắn.
Hắn lấy tờ giấy từ trong ngực ra để phụ vương và đại ca nhìn xem người giả mạo hắn có phải rất quá đáng, rất kiêu ngạo không?
Hoàng Thiên Trấn tò mò tiếp nhận tờ giấy đệ đệ đưa tới vừa nhìn là thấy giống chữ viết của đệ đệ như đúc.
Sợ là người giả mạo đệ đệ bỏ ra không ít công sức, bằng không chữ viết không thể bắt chước đến mức này, ngay cả ca ca là hắn cũng không phân biệt được.
Đệ đệ nói rất đúng, người mạo danh này quả thật vô cùng kiêu ngạo đến, nhìn icon biểu cảm cuối cùng cố ý để lại trên tờ giấy.
(×w×) (×w×) (×w×)
Đây không phải là rõ ràng nói với người khác: ta có kiêu ngạo không? Ta có quá đáng không?
“Lão đệ, có phải ngươi đắc tội với quái hiệp đạo khách gì đó hay không?”
“Người mạo danh ngươi hơi kiêu ngạo một chút, nhưng hắn phạm phải chuyện rất nhỏ. Có vẻ như chỉ gây rắc rối cho ngươi, khiến cho ngươi ghê tởm.”
Hoàng Thiên Trấn hoài nghi có phải đệ đệ vô tình đắc tội với quái hiệp đạo khách nào hay không, nếu như là cừu nhân thì chuyện hắn phạm sẽ không nhỏ như vậy.
“Không thể, vì không để người khác phát hiện thân phận của Vân Nhi, ta làm việc rất khiêm tốn, căn bản sẽ không ngốc đến mức trêu chọc người ngoài.”
Hoàng Thiên Khải lắc đầu, hắn không phải là người trêu chọc thị phi, ngược lại hắn khiêm tốn làm việc, sợ bại lộ hành tung của Kiều Vân Nhi.
“Phụ vương, việc này ngươi thấy thế nào?”
Hai huynh đệ quay đầu nhìn Hoàng Đông Kiệt.
“Các ngươi hỏi ta thấy thế nào? Ta nằm xem có được không?”
Hoàng Đông Kiệt mặt ngoài không lộ dấu vết, vẻ mặt câng câng nói.
“Phụ vương, vì sao cảm thấy ngươi không có chút hứng thú nào với trải nghiệm của chúng ta vậy, không lo chúng ta ở bên ngoài gây phiền toái sao?”
Hoàng Thiên Khải không thể hiểu được, trước kia không phải phụ vương rất quan tâm bọn họ sao, như thế nào bây giờ lại không có hứng thú với hành động của bọn họ thế?
Hết chương 98.

Bạn cần đăng nhập để bình luận