Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 279. Thiên Nhân địa cung!




"Ngươi vẫn còn quá yếu, chỉ với tài nghệ này của ngươi đi gây sự với Phật Môn, chính là đi đưa đồ ăn.” Hoàng Đông Kiệt lắc đầu nói.
"Ai mà không từ yếu ớt dần dần trở nên mạnh mẽ, hiện tại ta yếu ớt, không có nghĩa là tương lai ta vẫn yếu ớt."
Hoàng Thiên Khải không khách khí phản bác một câu.
“Ây dô, còn không phục, cho dù ngươi đột phá đến Đại Tông Sư, một mình ngươi thì làm gì được Phật Môn. Cuối cùng vẫn không phải là cần sư phụ ngươi, vi phu cùng lực lượng triều đình mới có thể huỷ diệt Phật Môn."
Hoàng Thiên Khải vừa nghe xong, nhất thời không phản bác. Hắn phát hiện hắn phản bác không được.
"Phụ Vương, ngươi là ngộ ra cái gì, mới đột phá đến cảnh giới Đại Tông Sư?"
"Có cách nào để cho ta nhanh chóng đột phá đến Đại Tông Sư hay không?"
Suy nghĩ của Hoàng Thiên Khải liền xoay chuyển, hiếu kỳ hỏi vấn đề mà mình muốn biết.
"Đột phá Đại Tông Sư rất khó sao? Cái này còn cần phải ngộ?" "Không phải có đầu óc là được!"
"Muốn nhanh chóng đột phá, có, ví dụ như có được đại tạo hóa gì, hoặc là Thiên Địa khôi phục cái gì đó, có thể khiến người ta một bước lên mây.”
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
"Phù ~ "
Hoàng Thiên Khải sau khi nghe xong, rất mệt mỏi hít một hơi, hắn sao lại ngốc nghếch mà hỏi Phụ Vương loại vấn đề này, khác loài như Phụ Vương có thể so sánh với người bình thường sao?
"Không nói nữa, đói bụng rồi, ăn cơm quan trọng hơn."
Nhìn thấy Dương Lộ Lộ bưng thức ăn qua đây, liền chuẩn bị đi ăn cơm.
Hoàng Đông Kiệt tiện tay nhiếp tảng đá lớn cao hai mét, dài ba mét, rộng 1m5 cách đó không xa qua đây...tùy tiện điểm vài cái về phía tảng đá lớn, tảng đá lớn trong nháy mắt vỡ thành mảnh nhỏ, phân hoá ra cái bàn đá lớn cùng mấy cái băng ghế đá.
Chân nguyên khống chế bàn đá cùng ghế đá cọ rửa mấy lần ở dưới thác nước, rồi đem bàn đá ghế đá nhiếp trở về, đặt ở dưới cái cây lớn, bàn đá ghế đá ướt đẫm trong nháy mắt được chân nguyên hơ khô.
Một màn này khiến cho Hoàng Thiên Khải cùng Dương Lộ Lộ nhìn mà sửng sốt một chút.
"Nào, ngồi xuống ăn chung đi."
Hoàng Đông Kiệt gọi Dương Lộ Lộ ngồi xuống ăn chung. "Phụ Vương đã lên tiếng rồi, còn do dự cái gì nữa, ngồi đi!"
Hoàng Thiên Khải nhìn thấy Dương Lộ Lộ do dự, liền lên tiếng bảo nàng ngồi xuống.
Dương Lộ Lộ thấy thế chỉ có thể ngồi xuống, cũng may nàng chuẩn bị cơm nước rất nhiều.
"Vậy thì đúng rồi, lúc này mới giống cả nhà ngồi chung ăn cơm."
Hoàng Thiên Khải nghe thấy phụ vương nói, cau mày, nhưng hắn không có phản bác cái gì. Dương Lộ Lộ trực tiếp đỏ mặt, nhìn thấy Hoàng Thiên Khải không có phản bác cái gì, mặt càng đỏ hơn.
Bữa cơm này ăn rất yên tĩnh, sau khi ăn xong bữa cơm này, Hoàng Đông Kiệt liền rời khỏi Thiên Sư Đạo.
Chớp mắt một tháng trôi qua.
Hoàng Đông Kiệt trong lúc du ngoạn gặp phải ba người chuyên môn tìm hắn.
Một người là người của Trùng Cốc, một người là người của triều đình, một người khác là thần y Lục Trường Sinh.
"Không ngờ rằng các ngươi sẽ dựa vào phương thức này tìm được ta."
Người muốn tìm hắn là Lục Trường Sinh, Lục Trường Sinh trước tiên đến hoàng cung lấy máu của đại nhi tử hắn, sau đó dùng Cổ Trùng đặc thù của Trùng Cốc lợi dụng máu của nhi tử hắn tìm được hắn.
"Làm thần y chính là tốt như vậy, khiến cho cường giả quyền quý khắp thiên hạ đều nợ nhân tình của ngươi, nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
Hoàng Đông Kiệt hỏi lão già kia.
"Vì Thiên Nhân địa cung mà đến!"
Thần y Lục Trường Sinh nói.
“Ồ" Hoàng Đông Kiệt với dáng vẻ ngươi nói tiếp đi.
"Ngươi cũng thấy đấy, ta sắp chết rồi, trước đây còn có thể dùng Tăng Thọ đan gia tăng thọ mệnh, nhưng bây giờ Tăng Thọ đan đã không có hiệu quả đối với ta."
"Ta bắt buộc phải đột phá, không đột phá thì ta phải chết."
"Thiên Nhân địa cung là hy vọng duy nhất của ta, bên trong chắc chắn có thần đan diệu dược hoặc là phương pháp khiến người ta đột phá Đại Tông Sư."
"Cho nên để có thể đi vào Thiên Nhân địa cung, ta đem nhân tình mà những người khác nợ ta đều dùng hết."
"Trên người ngươi có hai mảnh Thương Long Toái Phiến, lại có Thương Long kiếm mở ra địa cung, triều đình, Đạo môn, Ma giáo, Phật Môn, Vân Hải Phái đều cầm một mảnh Thương Long toái phiến, bảy mảnh Thương Long Toái Phiến đầy đủ rồi."
"Vừa hay bọn họ đều nợ ơn ta, ta sẽ làm người trung gian liên hợp mọi người hợp tác với nhau, cùng nhau mở ra Thiên Nhân địa cung."
"Hiện tại chỉ có một vấn đề, ngươi chưa từng nợ ta nhân tình, ngươi cần điều kiện gì mới bằng lòng giúp ta."
Lục Trường Sinh nghiêm túc hỏi Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt không đáp lại mà nhìn người đi theo triều đình bên cạnh Lục Trường Sinh, người triều đình thấy tầm mắt của Hoàng Đông Kiệt thì hiểu chuyện chạy tới, cung kính nhỏ giọng nói.
“Vương gia, các tông lão hoàng thất và lão tổ nghĩ như vậy, mảnh vỡ Thương Long phân bố quá rộng, muốn cướp đoạt mảnh vỡ Thương Long từ các thế lực siêu nhiên khác không biết ngày tháng năm nào mới thành công.”
“Lần này có Lục Trường Sinh làm người trung gian, để thế lực siêu nhiên nắm giữ mảnh vỡ Thương Long đạt thành hợp tác cũng là một cơ hội để chúng ta sớm một bước xem địa cung Thiên Nhân rốt cuộc có cái gì.”
“Chúng ta và các thế lực siêu nhiên khác đã có bước đầu thương lượng, bọn họ đều nể mặt mũi Lục Trường Sinh đồng ý hợp tác, bây giờ xem ý của vương gia ngươi.”
“Người phía trên cũng sợ các thế lực siêu nhiên khác sẽ thừa cơ hội này mà ở trong địa cung đột nhiên liên hợp lại gây bất lợi đối với vương gia.”
“Cho nên lần này có nên hợp tác với các thế lực siêu nhiên khác hay không còn tùy thuộc vào lựa chọn của vương gia, nếu như ngươi không muốn thì chúng ta từ chối lần hợp tác này.”
“Dù là nợ Lục Trường Sinh ân tình chúng ta cũng phải lấy an nguy của ngươi làm chủ.”
Nghe đến đây Hoàng Đông Kiệt cũng gần như biết ý nghĩ của triều đình.
Triều đình muốn tiến vào địa cung Thiên Nhân thì bây giờ phải xem hắn có muốn hay không. “Ta chỉ cần đột phá phương pháp và linh đan diệu dược của đại Tông Sư, những bảo tàng khác ta không cần, để các ngươi đi phân chia, cụ thể phân chia như thế nào, tùy thuộc vào các ngươi và các thế lực siêu nhiên khác đàm phán.”
“Giúp ta, ta nợ ngươi một ân tình lớn, ta là y giả, ngươi cần ta!”
Lục Trường Sinh lo Hoàng Đông Kiệt không đồng ý lần hợp tác này, hắn phát huy ưu thế của mình, hắn tin rằng bất kỳ một võ giả nào cũng sẽ không từ chối ân tình của một vị thần y.
Võ giả tranh cường hiếu chiến, cả đời sao có thể không bị thương. Vào thời khắc mấu chốt, y giả còn có thể cứu mạng hắn.
“Ngươi khoan gấp gáp, trước tiên để ta bói một quẻ!”
Hết chương 279.

Bạn cần đăng nhập để bình luận