Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1378: Lời mời gia nhập

Chương 1378: Lời mời gia nhậpChương 1378: Lời mời gia nhập
"Sao ngươi lại kể lại cho ta nghe như vậy?"
"Ta muốn mời ngươi gia nhập Bất Lương Nhân!"
"Các ngươi chọn người tham gia một cách tùy tiện vậy sao, không hỏi ta là ai hay lai lịch của ta, các ngươi lại dám mời ta tham gia?"
"Phần lớn Bất Lương Nhân đều là tội phạm và những kẻ lưu vong. Triều đình cho rằng chúng ta còn có chút ích lợi gì, nên mới đưa chúng ta đến đây lấy ác trị ác!"
"Triều đình sẽ không quan tâm chúng ta chết bao nhiêu người. Nếu chúng ta ở đây để sống sót, thì chúng ta sẽ đoàn kết tất cả những người nên đoàn kết lại!"
"Trấn Trường An ở đây, Bất Lương Nhân chúng ta cũng ở đây, nhưng nếu một ngày nào đó triêu đình cảm thấy Bất Lương Nhân chúng ta không thể trấn áp tội ác của trấn Trường An, cũng không cần Bất Lương Nhân chúng ta nữal"
"Ngươi cảm thấy được đến lúc đó Bất Lương Nhân chúng ta sẽ có kết cục gì?"
"Ta tin ngươi cũng đã thấy, Bất Lương Nhân chúng ta đang trấn áp sự phát triển của tà ác trấn Trường An, nhưng chúng ta không từ chối tiếp xúc với bóng tối!"
Lời này của Hoàng Đông Kiệt rõ ràng là có ý từ chối hắn, vì sao không tham gia, vì bộ đồ này chỉ thích hợp làm sát thủ, còn tham gia với Bất Lương Nhân lại là một bộ đồ khác.
"Mặc dù tám năm mười năm nữa triều đình vẫn cần Bất Lương Nhân chúng ta, nhưng chúng ta cần chuẩn bị trước một chút để ngừa vạn nhất!"
"Không sợ, ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, ngươi là người không biết sợ, loại người như ngươi trong lòng làm sao có thể có triều đình!"
"Ngươi nói nhiều như vậy, không sợ ta là người của triều đình sao!"
Lý Quý chân thành nói.
"Chậc chậc, ngươi nhìn người thật chuẩn. Trong lòng ta thật sự không có triều đình, nhưng ngươi hẳn cũng nhìn ra được ta không thích bị kiềm chết"
"Bởi vì chúng ta đang chuẩn bị phòng trường hợp sau này triều đình không cần chúng tai"
"Huyết Thần!"
"Sát thủ nào cũng có biệt danh. Không biết ngươi tự đặt cho mình biệt danh gì?"
Lý Quý hỏi.
Dường như Lý Quý biết cưỡng cầu không được nên không nhắc đến chủ đề này nữa.
Hoàng Đông Kiệt đăng ký theo nghề sát thủ, hắn cũng không nói chuyện với Lý Quý nhiều nữa, trực tiếp rời đi.
"Rất hợp với ngươi!"
Lý Quý hơi giật giật khóe miệng, biệt danh này quả thực không hề khiêm tốn chút nào.
Hoàng Đông Kiệt toàn thân màu đỏ nên đương nhiên cần một biệt danh phù hợp với mình.
"Thật kỳ lạ. Sao ta lại nhịn không được mà nói với hắn nhiều điều như vậy. Những gì nên nói và không nên nói ta đều nói!"
La Thiên Hải nhìn thấy tên áo đỏ cuối cùng cũng rời đi, hắn lại say khướt.
"Cuối cùng hắn cũng đi rồi!"
Lý Quý không nghĩ ra, liền không nghĩ nữa, nghĩ nhiều chỉ càng thêm phiền não. "Thật kỳ lạ. Theo lý mà nói, chỉ cần ta gặp mặt một lần thì sẽ không bao giờ quên được, nhưng dáng vẻ của hắn quả thực là hôm nay lần đầu tiên ta nhìn thấy!"
Quỷ Môn Quan.
"Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn ta có gì đó sai sai. Kể từ khi ta nói tên mình cho hắn, đôi mắt đó giống như đã quen biết tai"
Sau khi Hoàng Đông Kiệt rời khỏi, hắn thay một bộ trang phục khác xuất hiện.
Lần này là một thanh niên anh tuấn lưng đeo một hòm thuốc, rõ ràng là định vào chợ đen ngầm để đăng ký y SƯ...
Lần này Hoàng Đông Kiệt rất khiêm đeo hòm thuốc, khi đi ngang qua người gác cổng Quỷ Môn Quan La Thiên Hải vẫn còn say sưa như trước, như chưa hề nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt.
Đúng vậy, đối với những người qua đường không có ý đe dọa La Thiên Hải sẽ không liếc một cái.
Vẫn là cơ sở ngầm đó, người tiếp nhận Hoàng Đông Kiệt cũng chính là Bất Lương Nhân đầu tiên dẫn Hoàng Đông Kiệt vào tiểu các.
Làm y sư chợ đen ngầm cũng có những quy tắc giống như làm sát thủ.
Đầu tiên, vượt qua khảo nghiệm sàng lọc, sau đó chọn làm y sư nhàn tản, hoặc chọn làm việc dưới trướng Dược Vương Cốc và ngự y.
Làm việc dưới trướng là điều không thể, sau khi Hoàng Đông Kiệt thoải mái thông qua khảo nghiệm y đạo, hắn trực tiếp chọn làm y sư nhàn tản.
Có lẽ nghề y sư được tôn trọng hơn nên Hoàng Đông Kiệt trực tiếp giành được quyên sử dụng một cửa hàng mặt tiên nhỏ ở chợ đen ngầm.
Thời hạn sử dụng là ba tháng, đây là một lợi ích mà Bất Lương Nhân dành cho tất cả người mới. Ba tháng sau cửa hàng mặt tiên sẽ được lấy lại, nhưng cho dù như vậy, những ân huệ nhỏ mà Bất Lương Nhân dành cho tất cả những y sư mới sẽ được bọn họ ghi tạc trong lòng.
Hoàng Đông Kiệt được phân cho sử dụng vị trí cụ thể của cửa hàng mặt tiền, hắn đi tới xem, vị trí không được tốt lắm, lại là ngay góc đường.
Nhưng Hoàng Đông Kiệt không quan tâm, hắn làm y sư ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, thái độ lười biếng như vậy, chưa chắc trong thời gian ngắn có thể làm thần y lợi hại nhất thiên hạ...
Tuy nhiên, Hoàng Đông Kiệt có nhiều thời gian và nhiêu thân phận, dù cũng nên phải thực hiện từng bước một. Hơn nữa hắn ở đây để tận hưởng cuộc đời này, muốn vui vẻ như thế nào cũng được, sao phải nóng vội nhất thời.
Biết được vị trí cửa hàng của mình, Hoàng Đông Kiệt rời chợ đen ngầm đổi bộ quần áo mới.
La Thiên Hải tựa lưng vào Quỷ Môn Quan lập tức hưng phấn trở lại.
"Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao liên tiếp xuất hiện các cao thủ xa lạ?"
La Thiên Hải ngước lên thì thấy một người đeo mặt nạ, nháy mắt người mặc đồ màu đỏ làm hắn tỉnh rượu, còn người này lại mặc đồ đen.
Hắn đội một chiếc mũ tre cổ, trên người không có vũ khí, dáng người cao ngất, hai tay chắp sau lưng bước đi, kiểu như thế gian vô ngã, người nào dám ôm trăng hái sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận