Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 197. Ngăn địch




“Đông Võ Vương, ngươi cho rằng chúng ta là tên ngu xuẩn Đới Cao Hàng à, nếu là như vậy, ngươi nhất định sẽ hối hận vì sự kiêu ngạo của mình.”
Đám người Phùng Lam Lỗi cũng phát ra chiến ý vô biên nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt.
“Vậy sao, vậy thì xem, các ngươi làm thế nào khiến cho ta hối hận.”
Hoàng Đông Kiệt rút phối kiếm treo tạm bên hông ra, giơ kiếm lên chỉ về phía trận doanh địch.
“Giết!”
Hoàng Đông Kiệt ra lệnh một tiếng, sát ý của đại quân đói khát khó nhịn phía sau hắn ùng ùng phóng lên trời.
Giống như cửa lớn của địa ngục bị phá vỡ, bên trong có vô cùng vô tận ác quỷ bạo ngược tràn vào nhân gian, nhưng bọn họ vẫn nhịn xuống, không có xông lên trước, bọn họ đưngs khép lại, nhường ra mấy lối đi để dũng sĩ xung phong hãm trận của bọn họ đi ra.
Tiếng đạp ngựa nặng nề, tiếng giáp kim loại cọ xát, kỵ binh thiết giáp màu trắng đón bình minh phóng ra.
“Thiết giáp kỵ binh hạng nặng, sao có thể, sao số lượng lại nhiều như vậy?”
Thấy Đông Võ Vương có ít nhất một vạn thiết giáp kỵ binh hạng nặng, tâm trạng bọn Phùng Lam Lỗi hoàn toàn căng thẳng.
Trên bình nguyên, thiết giáp kỵ binh hạng nặng xung phong không ai có thể theo kịp.
Chỉ dựa vào hai ba ngàn kỵ binh thiết giáp là có thể phá vỡ một lỗ hổng trong quân trận, một vạn này chẳng phải là để quân trận của bọn họ loạn sao?
“Đáng chết, những thiết giáp này đều là đồ mới, đây đều được chế tạo ra trong thời gian ngắn. Số lượng nhiều như vậy, Đông Võ Vương vừa đến Thanh Châu đã cho người bắt đầu chế tạo thiết giáp kỵ binh hạng nặng.”
“Đáng giận, một khắc Đông Võ Vương khai cuộc đối phó Thiên Thần quân cũng đã nghĩ đến đối phó chúng ta rồi.”
Đám người Hậu Đăng Phong thấy nhiều kỵ binh thiết giáp như vậy thì sao không rõ, một khắc Đông Võ Vương tiếp quản Trấn Võ quân là đã có tâm mưu đồ toàn bộ Thanh Châu rồi.
Bọn họ đang hoảng sợ tâm kế của Đông Võ Vương, nhưng kỵ binh thiết giáp nặng không cho bọn họ thời gian thở, mang theo niềm tin vứt bỏ sinh tử rít gào đến chỗ bọn họ.
Theo sát phía sau thiết giáp kỵ binh nặng chính là tất cả Trấn Võ quân cùng Hắc Giáp quân đoàn, bọn họ cũng theo thiết giáp kỵ binh hạng nặng vọt tới.
“Bắn tên, ngăn cản họ, đừng để họ xông tới!” “Vút!”
“Vút!”
“Vút!”
Đại quân liên hợp thấy nhiều kỵ binh thiết giáp nặng như vậy xông lên, bắt đầu liều mạng bắn ra từng đợt mưa tên ngăn cản bọn họ tới gần.
Nhưng mưa tên rơi vào trên áo giáp kim loại bị bật ra toàn bộ, chỉ có thể để lại những chấm trắng nho nhỏ trên áo giáp kim loại.
Thiết giáp kỵ binh thấy mưa tên của địch đối với bọn họ tạo không thành bất kỳ thương tổn nào thì càng thêm bạo ngược điên cuồng vọt tới trận doanh địch nhân.
“Mau phòng ngự, đừng để bọn họ vọt vào!”
Đám người Phùng Lam Lỗi nắm chặt nắm tay, Đông Võ Vương này quả thực không phải người, những thiết giáp kỵ binh này không chỉ toàn thân được bảo hộ mà ngay cả chiến mã cũng vậy.
Trước kia khi đối phó thiết giáp kỵ binh có thể chém chân ngựa giết người, bây giờ thấy trên chân chiến mã cũng đeo giáp kim loại bảo vệ.
Bọn họ phẫn nộ! Chiến mã mang kim loại nặng như vậy có lẽ chạy hai ba ngàn thước không được nhưng cũng đủ để phá vỡ đội hình quân đội của họ rồi.
Cùng với đại quân theo sát phía sau kỵ binh thiết giáp hạng nặng, họ có thể làm gì để ngăn chặn.
Bây giờ thứ duy nhất có thể ngăn cản thiết giáp kỵ binh hạng nặng cũng chỉ có thể dùng tiễn bắn trúng mắt chiến mã, nhưng bọn họ làm gì có nhiều thần tiễn thủ như vậy.
“Chết đi!”
“Keng!”
Một vạn kỵ binh thiết giáp hạng nặng bay tới tiếp xúc với kỵ binh của đại quân liên hợp cầm khiêng phát ra tiếng va chạm ầm ĩ. Bay rồi, từng cái khiêng ở hàng binh trước đều bị lực công kích cực lớn của kỵ binh thiết giáp đánh bay ra ngoài.
“Giết!”
Thiết giáp kỵ binh hạng nặng hưng phấn, lực đánh do những chiếc thương dài trong tay cộng với tác động do ngựa mang lại ập về phía kẻ thù.
Mũi thương trực tiếp xuyên qua thân người, Thiết giáp kỵ binh cũng lười vung ra khỏi thân mũi lao, tiếp tục lao về phía trước.
Cho đến khi trên thương treo ba bốn thi thể, chiến mã hơi chịu không nổi vứt bỏ thi thể xuống.
Một vạn kỵ binh thiết giáp giống như một nhóm xe tăng lái xe chạy với mã lực tối đa tấn công đám đông.
Đám người không phải bị đánh bay mà bị từng đợt chiến mã giẫm đạp đến chết. Trong vài hơi thở, lực trùng kích không thể ngăn cản khiến cho kỵ binh thiết giáp hạng nặng trực tiếp mở ra một lỗ hổng lớn tại chỗ của trận doanh đại quân liên hợp.
Đại quân liên hợp cũng vì một vạn kỵ binh thiết giáp chạy nước rút dần dần loạn lên.

“Có thể giành chiến thắng, chúng ta có thể giành chiến thắng!”
Trấn Võ quân cùng Hắc Giáp quân đoàn thấy thiết giáp kỵ binh hạng nặng mang đến hiệu quả như vậy, càng tin chắc rằng mình sẽ chiến thắng.
“Giết!”
Trấn Võ quân cùng Hắc Giáp quân đoàn theo sát phía sau kỵ binh thiết giáp nhào tới.
Niềm tin chiến thắng đang cuồn cuộn, bị chặt đứt đường lui nên không còn sợ sinh tử nữa, đầu địch nhân chính là tiền, chính là con đường thăng tiến.
Đủ loại suy nghĩ trong đầu khiến cho sức chiến đấu của bọn họ tăng vọt lên, khiến cho bọn họ giống như sóng thần cắn nuốt nhanh chóng đại quân liên hợp.
“Đây, đây chính là sức chiến đấu mà niềm tin mang đến!”
Đám người Trương Hải Hoa, Trình Cổ cũng không ngờ quân đội của mình còn có thể biểu hiện ra sức chiến đấu khủng bố như vậy, vừa tiếp xúc giống như bầy sói nhập vào bầy dê.
“Đúng, lúc trước ta đốt lương thảo, cho phần thưởng đều chỉ là trải thảm, điều ta thực sự muốn làm chính là để bọn họ thấy được niềm tin chiến thắng.”
“Khi bọn họ thấy thiết giáp kỵ binh hạng nặng đánh ra một lỗ hổng thật lớn của trận doanh địch nhân, hạt giống niềm tin thắng lợi cũng đã nảy mầm trong lòng bọn họ thành đại thụ chọc trời.”
“Như vậy thì sao bọn họ có thể thua được!”
Hoàng Đông Kiệt chậm rãi nói.
Hết chương 197.

Bạn cần đăng nhập để bình luận