Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 438. Con rùa già của người thật lớn!




“Phong Duyệt lâu có một kỳ nhân thuyết thư tiên sinh, chuyện xưa hắn kể đặc sắc tuyệt luân khiến cho vô số người xếp hàng muốn nghe hắn kể chuyện, thậm chí chuyện hắn kể cũng đã viết thành sách bán ra.”
“Lục huynh là khách quen của Phong Duyệt Lâu, ngươi hẳn là rất quen thuộc với thuyết thư tiên sinh này.”
Chung Bình Phàm không muốn nói chuyện công việc bèn chuyển đề tài, nói đến những chuyện kỳ lạ khác.
“Muốn không quen thuộc cũng khó, các ngươi cũng biết lão gia tử nhà ta rảnh rỗi thích nghe chuyện xưa, cha ta thường xuyên đi công tác, người một tay mang ta tu luyện là lão gia tử nhà ta.”
“Lão gia tử mang ta tu luyện xong sẽ dẫn ta đi Phong Duyệt Lâu ăn cơm, kì thực là nghe chuyện xưa, vừa nghe một phát đã bảy tám năm.”
“Thuyết thư tiên sinh kia cũng lợi hại lắm, bảy tám năm kể chuyện xưa cũng không giống nhau, cũng không biết câu chuyện của hắn từ đâu đến, mỗi một chuyện đều có thể gọi là tuyệt thế kỳ đàm.”
“Đặc biệt là khi hắn kể về một cuốn sách có tên: kí chủ vô lương tâm của hệ thông, những người khác có thích hay không ta không biết, riêng ta thì cực thích.”
“Kỳ môn nhất chính là: Hồng Lâu Mộng, khiến cho vô số nữ tử kinh thành âm thầm rơi lệ, thậm chí có vô số tiểu thư nhà quan to quý muốn mời Thuyết Thư tiên sinh tới cửa kể lại Hồng Lâu Mộng.”
“Chỉ có điều thuyết thư tiên sinh này cũng là người kỳ lạ, nói không với tất cả người mời, hắn cũng không sợ đắc tội người khác.”
“Đương nhiên, hắn thật đúng là không sợ đắc tội người khác, người đến tìm hắn gây phiền toái đều sẽ đột ngột biến mất, ngay cả Ti bộ cũng cấm chúng ta đi điều tra hắn, điểm này có thể thấy được năng lượng sau lưng hắn mạnh bao nhiêu.”
“Mặc kệ thân phận của hắn là gì, câu chuyện hắn kể rất được người khác yêu thích, ta cũng không ngoại lệ.”
“Khi nào đến lúc hắn bắt đầu kể chuyện, ta rảnh rỗi sẽ dẫn các ngươi đi nghe một chút xem như thế nào.”
Trong sách có chân lý riêng, Lục Thế Viễn muốn đẩy hai người bạn tốt vào hố.
“Ta cũng muốn đi mở rộng kiến thức, có điều ngươi có vé của hai chúng ta không, bây giờ muốn nghe hắn kể chuyện xưa đều cần vé.”
Hai người Chung Bình Phàm cũng nổi lên lòng hiếu kỳ đối với thuyết thư tiên sinh này, cũng muốn đi xem một chút.
“Có, lúc trước thuyết thư tiên sinh đến Phong Duyệt lâu lần đầu mở màn, có tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng một lần.”
“Ta và gia gia đều rất may mắn, đều tự rút được vé miễn phí suốt đời.”
“Vé này còn có thể dẫn hai nhân viên tùy thân vào nghe hắn kể chuyện xưa miễn phí, đến lúc đó để ta dẫn các ngươi vào là được.”
Lý Thế Viễn rộng rãi nói.
“Vận khí của ngươi thật tốt, cũng không biết ngươi là thần tiên chuyển thế gì, từ khi quen biết ngươi, ta phát hiện ra cơ duyên gì, nhân duyên gì gần như toàn bộ bị ngươi đụng phải.”
Hai người Lâm Thiên Dương nói không hâm mộ Lục Thế Viễn là giả, từ sau khi bọn họ và Lục Thế Viễn trở thành bạn tốt, bọn hắn phát hiện phúc vận của một người cũng có thể tốt đến mức này, chỉ nhìn thôi trong lòng cũng thấy chua xót.
“Cộc!”
“Cộc!”
“Cộc!”
Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
“Có ai ở nhà không, có chuyển phát nhanh của các ngươi nè.”
Giọng nói của một đứa trẻ vang lên từ ngoài cửa.
Bọn Lục Thế Viễn nghe được giọng nói này cũng không có gì ngạc nhiên, ngoài cửa là yêu không phải người, điểm này bọn họ rất rõ ràng.
Lục Thế Viễn đi mở cửa thấy một con chuột to bằng mèo béo, con chuột này còn đeo ba lô đựng thư.
Chuột yêu này chính là một trong rất nhiều yêu giao hàng nhanh dưới tay Bì Bì Thử Kinh Nhạc.
Từ khi yêu vương đặc thù ở thành tây bị thế nhân lầm tưởng là ngự thường thái ti, địa vị Bì Bì Thử Kinh Nhạc ở kinh thành tự nhiên nước lên thuyền cao.
Có da hổ của lão đại, chuột da làm việc tự nhiên sẽ không khách khí, chuyển phát nhanh cũng trở thành vốn liếng để Bì Bì Thử kiếm tiền.
“Quý khách thân mến, phong bì của quý khách, xin vui lòng ký nhận!
Lục Thế Viễn nhận lấy phong thư, ký tên, cho chút ngân lượng rồi nhìn chuột yêu rời đi. “Vừa nhìn đã biết là cô nương gửi tới nói chuyện tình cảm trong lòng.”
Lục Thế Viễn cầm phong thư trở về hậu hoa viên, Lâm Thiên Dương vừa nhìn phong bì, biết là nữ nhân gửi tới bỗng nhiên nội tâm hắn rất ghen tị.
“Nói chuyện tình cảm trong lòng gì chứ, đây chẳng qua chỉ là giao lưu bình thường giữa hảo bằng hữu mà thôi.”
Lục Thế Viễn đã sớm quen với việc hai người bạn tốt hay trêu ghẹo hắn, cũng không thèm để ý.
“Thiên Dương, quen là tốt rồi, chúng ta ngàn vạn lần đừng so nhân duyên, phúc vận linh tinh gì với hắn, bằng không ngươi sẽ bị hắn làm cho tức chết.”
Chung Bình Phàm bảo Lâm Thiên Dương yên tâm làm quen là tốt rồi.
Lục Thế Viễn không để ý tới hai người bạn độc mồm, mở phong thư ra xem, dần dần trên mặt Lục Thế Viễn lộ ra nụ cười ngây ngốc với bọn Lâm Thiên Dương.
“Chung huynh, ta dám chắc chắn, chủ nhân của bức thư này chắc chắn là Khả nhi cô nương, bằng không hắn sẽ không lộ ra nụ cười ngốc nghếch như vậy.”
Lâm Thiên Dương thấy Lục Thế Viễn không có chí khí, lại lộ ra cảm xúc nam nữ ngọt ngào nói chuyện yêu đương, hắn bỗng nhiên trưng ra dáng vẻ rất ghét bỏ Lục Thế Viễn.
“Lục huynh, ngươi hãy kiềm chế một chút, tuy rằng ngự thường sứ xem như là người một nhà, nhưng tình yêu giữa nhân loại và yêu quái vẫn bị mọi người đối xử không công bằng, ngươi đây...”
Sắc mặt Lục Thế Viễn bỗng nhiên tối sầm lại, hai người bạn xấu này thế nào cũng không mong đợi hắn tốt hơn.
“Các ngươi đang đùa giỡn ta sao, ta trở mặt bây giờ.”
Lục Thế Viễn không thừa nhận cũng không phủ nhận điều gì, đối với chuyện của Khả nhi chỉ có trong lòng hắn hiểu rõ.
“Con rùa già của ngươi thật là lớn!”
Lâm Thiên Dương thấy cảm xúc Lục Thế Viễn nghiêm túc, hắn chuyển đề tài cũng nhanh, lấy lão rùa già trong hồ ngắm cảnh ra nói chuyện.
Hết chương 438.

Bạn cần đăng nhập để bình luận