Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1403: Miêu bá vương: Rõ ràng là ta đến trước!

Chương 1403: Miêu bá vương: Rõ ràng là ta đến trước!Chương 1403: Miêu bá vương: Rõ ràng là ta đến trước!
Để giúp cháu gái thoát khỏi bóng ma tâm lý, Đường Hữu Phúc dành nhiều thời gian cho cháu gái hơn, ít có thời gian giúp người khác đóng quan tài hơn.
Cũng may hắn vẫn còn quan tài trong kho, có thể đối phó với trong nhà có việc tang lễ và cần quan tài gấp.
Hơn nữa nhân duyên của hắn rất tốt, những người khác biết cháu gái của hắn bị kích thích nào đó, thỉnh thoảng mang theo một số món quà nhỏ đến thăm.
Hoàng Đông Kiệt đi tới cửa tiệm quan tài, vừa thấy Châu Tử Lương đi ra, hai người nhìn nhau gật đầu.
"Vết thương cũ của ngươi tuy phiên phức nhưng không phải là không thể chữa khỏi, tại sao ngươi không đi chợ đen ngầm trấn Trường An chữa trị thử?"
Sau khi đi ngang qua, Hoàng Đông Kiệt quay đầu lại liếc nhìn Châu Tử Lương.
Vết thương cũ của hắn ảnh hưởng làm cho hắn rơi từ cấp Hậu Thiên xuống võ giả nhất phẩm, nếu vết thương cũ lành lại, hắn có thể dễ dàng hồi phục vê cấp Hậu Thiên không gặp vấn đề gì. Tuy nhiên, Hoàng Đông Kiệt thấy Châu Tử Lương đang khắc chế bản thân, không quan tâm đến những vết thương cũ trên cơ thể mình chút nào, hắn không muốn điều trị vết thương cũ.
"Đây là đáng đời ta!"
Để giúp Tiểu Nguyệt Nha thoát khỏi bóng ma tâm lý tốt hơn, Đường Hữu Phúc cũng đã rất nỗ lực. Lão chuyển tất cả các quan tài ở nội viện đến phía trước cửa hàng, còn cố ý đặc biệt trồng hoa cỏ ở trong sân, chuyển bồn hoa cây cảnh... vào.
"Là ngươi à, lại đến rồi, còn đem nhiều thứ như vậy nữa!"
Hoàng Đông Kiệt đặt những gì mình mang tới xuống, hỏi thăm tình hình Tiểu Nguyệt Nha.
"Tiểu Nguyệt Nha thế nào rồi?"
Đường Hữu Phúc thấy Hoàng Đông Kiệt mang nhiều đồ đến như vậy, gương mặt ảm đạm lộ chút tươi cười. Hoàng Đông Kiệt không chỉ thay đổi triệt để, mà còn trở thành võ giả Hậu Thiên, thật mừng thay cho lão Liễu, xem như lão Liễu có người thừa kế rồi.
"Vẫn như cũ, không thích nói chuyện, thường ngẩn người một mình, cơm cũng ăn ít hơn!" Đường Hữu Phúc không coi Hoàng Đông Kiệt là người ngoài, kéo Hoàng Đông Kiệt vào tứ hợp viện, mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang ngồi trước cửa ngẩn người.
Dường như Châu Tử Lương nhớ lại gì đó, thở dài, rời khỏi Hoàng Đông Kiệt không quay đầu lại, biết Châu Tử Lương là một người có chuyện xưa, nhưng Hoàng Đông Kiệt không muốn đào sâu đến cùng, bèn xoay người đi vào cửa hàng quan tài.
Hoàng Đông Kiệt nói với giọng tràn ngập áy náy.
"Sau đó đi một hồi, không biết sao các cô nương như sài lang hổ báo bắt được ta, kéo ta vào trong hoa lâu!"
"Ngày hôm sau ta trở về mới biết được chuyện của Tiểu Nguyệt Nha!"
"Thật ngại quá, không hiểu sao hôm đó ta tâm huyết dâng trào ra ngoài đi dạo!"
"Nếu đi mỗi ngày, dù ngươi có là võ giả Hậu Thiên thì xương của ngươi cũng có thể mềm rục!" Đường Hữu Phúc là người từng trải, cho nên lão đương nhiên biết Hoàng Đông Kiệt bị các cô nương kéo vào là có ý gì, không chủ động mà bị động.
"Ngươi không chạm vào người nữ nhân suốt mười lăm năm, bây giờ ngươi đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhịn lâu như vậy, nếu ngươi không phóng thích một chút, ta còn nghi ngươi không phải là nam nhân!"
"Nhưng là một người từng trải, ta khuyên ngươi sau này nên ít đến nơi đó hơn, bảy tám lần một tháng là được rồi!" "Không trách ngươi, nam nhân mà, ta hiểu, ngươi đánh bạc mười lăm năm rồi, chỉ cần ngươi có chút tiền trong người, ngươi sẽ đánh bạc, tiên cũng không bao giờ dùng cho nữ nhân!"
"Ngươi nói chính là nơi đó ảnh hưởng đến tốc độ rèn sắt của ta quá nhiều, về sau ta sẽ cố gắng đi ít nhất có thểt"
"Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc, ta sẽ tìm cách để nàng tha thứ, đón nàng trở vê!"
Thực sự không biết lão Liễu dưới đất đang vui vẻ hay khó chịu nữa.
May mắn là Hoàng Đông Kiệt đã vượt qua thành tựu ban đầu của lão Liễu, nhưng không may là Hoàng Đông Kiệt đã bán nữ nhi của lão Liễu.
"Thực sự không biết nên nói lão Liễu may mắn hay bất hạnh nữa!"
"Ta tìm được Liễu Dung rồi, bây giờ nàng đang sống rất tốt, nhưng nàng hận ta, không tha thứ cho ta, không muốn quay lại với ta!"
Hoàng Đông Kiệt cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, sao có thể rời bỏ câu lan thính khúc được?"Nói thật, ngươi có thể đột phá Hậu Thiên, đến bây giờ ta vẫn còn hơi ngạc nhiên. Cả đời Lão Liễu cũng không leo lên được, vậy mà ngươi lại leo lên được!"
Hoàng Đông Kiệt nghe Đường Hữu Phúc lại nhắc tới việc này lần nữa, hắn chỉ có thể nói dối lừa lão, để lão không dùng chuyện này oán hắn nữa.
"Tốt, tốt, tốt!"
Đường Hữu Phúc sửng sốt một lát, hắn không ngờ lại nghe được tin tức về nữ nhi của lão Liễu. Nghĩ tới Hoàng Đông Kiệt đã là võ giả Hậu Thiên, biết tin tức lan rộng, cũng không phải là không thể tìm ra tung tích của nữ nhi lão Liễu, hắn không thể dùng chuyện này để lừa gạt lão đâu.
Trong phút chốc lão bật cười, trước khi nhận nuôi Tiểu Nguyệt Nha, lão không có con cái, lão nhìn Liễu Dung lớn lên, có thể nói Liễu Dung là một nửa nữ nhi của lão.
Mười lăm năm trước, hắn rời phố Đồng Tử vài ngày để làm việc cho người ta, mới làm cho Hoàng Đông Kiệt có cơ hội bán Liễu Dung, khi hắn trở về, Liễu Dung không biết đổi chủ ở đâu, chuyện này làm cho hắn thiếu chút nữa muốn đánh gấy chân Hoàng Đông Kiệt, nhưng tiếc là Hoàng Đông Kiệt lúc đó đã hết cứu, một lòng nhào vào đánh bạc, ai cũng cứu được hắn.
Đường Hữu Phúc hết hy vọng với Hoàng Đồng Kiệt, liền ném hắn ra khỏi phố Đồng Tử, mặc kệ hắn sống chết.
Mười lăm năm đã trôi qua, nhiều thứ đã bị năm tháng cuốn trôi.
Bây giờ Hoàng Đông Kiệt lãng tử quay đầu, Liễu Dung lại có tin tức, đây có thể coi là lời giải thích của lão với người bạn cũ.
Mặc dù những điều này không liên quan gì đến lão, lão vẫn vui mừng thay cho người bạn cũ của mình.
Biết Liễu Dung đang sống tốt, lão không còn gì phải lo lắng.
Người ta là vợ chồng, có thể mang nhân duyên trở về hay không là chuyện giữa vợ chồng người ta, không cần lão già như lão xen vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận