Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1351

Chương 1351: Đại Tông Sư đầu tiên trong lịch sử nhân loại "Thật kỳ lạ, nghe câu chuyện của người
khác ta chỉ thấy có chút kích động!" "Cũng phải, ta đột phá Đại Tông Sư dễ như uống trà, nhưng trên đời này, người khác không có được kinh nghiệm phong phú và bản mệnh thiên phú hack game như tai"
"Thế giới này có giới hạn, nếu không sẽ không chỉ có một vị Đại Tông Sư!"
Hoàng Đông Kiệt ăn hạt dưa xong, bảo tiểu nhị bưng cho mình một đĩa hạt dưa nhỏ nữa, hắn tiếp tục ăn hạt dưa và nghe kể chuyện.
Hắn khá tò mò về cách Trương Hải Phong đột phá trong môi trường khắc nghiệt như vậy. "Trương Hải Phong tuổi già cảm thấy mình chỉ còn sống được mấy năm. Nhìn lại quá khứ, hắn nhận ra cả đời mình đã sống vì người khác, hiếm khi sống cho chính mình!"
"Tục sự Đạo Môn, việc giang hồ đều đang trói buộc hắn!"
"Nghĩ rằng mình không còn sống được bao nhiêu năm nữa nên hắn quyết định sống cho chính mình trong những năm cuối cùng!"
"Vì vậy, hắn buông tất cả công việc ở Đạo Môn, bỏ qua việc thế sự, bỏ lại sau lưng tất cả những gì hạn chế hắn!"
"Bỏ đi tất cả mọi thứ gánh nặng mà hắn đang mang trên mình!"
"Hắn tên là Trương Hải Phong, nhưng cả đời hắn cũng chưa từng nhìn thấy biển, chuyện này thật buồn cười. Sống lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy biển, cho nên quyết định đi thăm biển một chút!" "Có ý tưởng trong đầu, hắn liền một mình dắt lừa đi về phía naml"
"Trong cuộc hành trình này hắn đi rất chậm, hẳn cẩn thận thưởng thức cảnh đẹp ở bên đường!"
"Dần dần lòng hắn đã yên tĩnh lại!"
"Khi bình tĩnh lại, hắn dường như đã quên mất mình là thiên hạ đệ nhất nhân, quên mất mình là đại lão Đạo Môn, thậm chí quên mất chính mình còn biết võ công!" "Hắn coi mình như một ông lão bình thường. Trên đường đi, hắn bị mưa lớn dầm đề, đấu võ miệng với các dã hòa thượng và bị trẻ con trêu chọc!"
"Hắn đang tận hưởng tất cả những điều bình thường mà lẽ ra hắn nên có!"
"Và cuộc sống bình thường này cũng là khởi đầu cho sự lột xác của hắn!" "Điều mà hắn không biết là tên hắn là biển, mà biển là cơ hội lớn nhất của hắn!" "Sau một cuộc hành trình dài, cuối cùng hắn cũng đến được bờ biển!"
"Chỉ là ông trời không nhân từ, ông trời nổi giận, trên biển lại có cuồng phong bạo vũ trăm năm hiếm thấy!"
"Sóng thần xuất hiện!"
"Cơn sóng thần tàn nhẫn quét qua Trương Hải Phong!"
"Trương Hải Phong không có năng lực chống chọi thiên tai, chỉ có thể dựa vào cương khí đạp nước, mượn lực nâng thân thể lên!"
"Khi cơ thể hắn tiếp tục nổi lên và nhảy qua đợt sóng thần đầu tiên, đồng tử của hắn co lại và hắn nhìn thấy vòi rồng đang hút nước!"
"Rồng hút nước!" "Một hiện tượng thiên nhiên hiếm có, nước biển vô tận dường như bị cuốn lên bầu trời cao ngất ngưởng!"
"Cảnh tượng trước mắt này khiến lòng Trương Hải Phong chấn động!"
"Người sao có thể đấu thắng trời?"
"Ngay khi Trương Hải Phong từ bỏ chống cự, hắn liền nhìn thấy cá biển giãy giụa trong nước bị rồng hút, cuối cùng thoát khỏi xiầng xích của rồng hút nước, quay về trong vòng tay của biển!" "Khoảnh khắc này... !"
"Trương Hải Phong nhận ra rồi!"
"Cảnh tượng trước mắt này chẳng phải giống như cá chép vượt long môn sao?” "Cá có thể vượt long môn, tại sao con người lại không thể?"
"Trong sinh tử có đại khủng bố cũng có đại cơ duyên!" "Sau đó hắn ngộ đạo. Trong khoảnh khắc, hắn đột phá võ đạo ý cảnh, tỉnh thần dị lực thoát ra khỏi cơ thể đánh sâu vào thiên địa, chân nguyên lĩnh vực nở rội"
"Hắn đột phá!"
"Trở thành Đại Tông Sư đầu tiên trong lịch sử nhân loại!"
"Khoảnh khắc ngài trở thành Đại Tông Sư, mưa gió dữ dội hiếm thấy trong thế kỷ đã ngừng lại!" "Giống như lão thiên gia cũng đang chúc mừng hắn đột phá!" "Hay!"
"Hay!"
Lúc này, tất cả khán giả đều vỗ tay reo hò.
Lời tiên sinh thuyết thư sâu sắc và cảm động đến nỗi người nghe đều có cảm giác như đang chứng kiến cảnh Trương Hải Phong đột phá Đại Tông Sư.
Cảnh tượng tráng lệ như vậy, cảnh tượng cuồng nhiệt như vậy, giống như người †ạo ra bước đột phá chính là chính mình. Nam nhi nào không khao khát trở thành Trương Hải Phong? Cảm giác nhập vai này, nhân vật vô địch mà mọi người khao khát này, quả thực khiến bọn họ rất phấn khích.
"Thưởng!"
Thính giả kích động đứng lên, ra tay hào phóng, ném mấy văn tiền, mười mấy văn tiền tới chỗ mặt bàn của tiên sinh thuyết thư.
Nhân sĩ giang hồ tương đối giàu có, cảm giác nhập vai của bọn họ mạnh hơn người nghe bình thường, dù sao nhân sĩ giang hồ ai không mà không có tham vọng trở thành người như Trương Hải Phong. Mặc dù bọn họ chỉ là những võ giả nhập phẩm và ở đây có một vài võ giả tam phẩm nhưng bọn họ rất phấn khích.
Thứ bọn họ ném ra không phải nửa lượng bạc thì là một lượng bạc.
Người trong giang hồ đặt tới võ giả nhập phẩm đã là người trên bình thường một cấp, tự nhiên kiếm tiền dễ dàng hơn người thường.
Tiên sinh thuyết thư thấy khách nghe cả ngân lượng cũng ném qua thì không khỏi mỉm cười, hẳn cũng cần tiền để sống. Tuy rằng câu chuyện truyền kỳ của Trương lão thần tiên có tính nhập vai cao, dễ thu hút người hâm mộ, dễ khiến người nghe say mê nhưng số bạc mà hắn nhận được từ việc được khen thưởng là rất ít.
Lần này còn có một cường giả võ đạo đặt bạc vào bàn trước quầy, khiến rất nhiều nhân sĩ giang hồ chú ý đến, mới khiến hắn đạt được thu hoạch như vậy. Sau khi nhận được phần thưởng, hắn không khỏi cảm kích trước cường giả võ đạo đã đặt bạc lên bàn trước quầy. Hoàng Đông Kiệt đang ăn hạt dưa nhìn thấy mười một người trên khán đài đều tràn đầy nhiệt huyết như được tiêm máu gà.
Rõ ràng câu chuyện truyền kỳ của Trương lão thân tiên không chỉ khiến người ta say mê mà còn truyền cảm hứng để con người có thêm động lực và càng thêm có quyết tâm bước chân vào giang hồ.
Làm người làm được mức này, Hoàng Đông Kiệt tỏ vẻ hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận