Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1420: Ngươi thật sự là tên ma cờ bạc chả ra gì Hoàng Thiết Sinh kia?

Chương 1420: Ngươi thật sự là tên ma cờ bạc chả ra gì Hoàng Thiết Sinh kia?Chương 1420: Ngươi thật sự là tên ma cờ bạc chả ra gì Hoàng Thiết Sinh kia?
"Nó thuần túy là một con mèo nhà bình thường, đâu phải giống cao quý gì, chỉ là ta nuôi quen rồi, thêm với nó hết ăn lại nằm, đã mập thành như vậy."
"Nếu như ngươi muốn một con như vậy, khó lắm, không phải là con mèo nào cũng có thể mập thành như vậy."
Hoàng Đông Kiệt đầu cũng không ngẩng hồi đáp.
Đại Bạch cũng là con mèo vô tâm vô phế, nghe thấy chủ tử nói nó mập, nó cũng không tính toán, ngược lại nó hiểu chủ nhân là đang trả lời qua loa nữ nhân này.
"Như vậy à, vậy thì tiếc quá."
Y Tam Nương ánh mắt vẫn còn đang lưu luyến nhìn mèo lớn.
"Tại sao ngươi phải cứu ta, đơn thuần vì hai trăm lượng mà đắc tội phủ Thái Úy không lý trí lắm."
Thời gian trôi qua, cổ cùng thân thể, các đốt ngón tay của Y Tam Nương đã có thể chuyển động, nhưng muốn di chuyển qua ôm mèo lớn vẫn có chút khó khăn.
Hoàng Đông Kiệt ánh mắt vẫn không dời khỏi y thư, thơ ơ trả lời Y Tam Nương.
"Ngoại thành lớn như vậy, trừ ngươi ra, ai biết hắn là do ta giết, phủ Thái Úy ngay cả hung thủ cũng không tìm được, tại sao ta lại sợ đắc tội phủ Thái Úy chứ?"
"Một người có thể làm được Thái Úy không phải kẻ ngốc, mặc dù hắn quyền thế ngập trời, hắn cũng không cần thiết phải đi trêu chọc một cường giả Tiên Thiên hậu kỳ, không thì sau này hắn ăn cơm không ngon nữa."
"Phải biết rằng cường giả Tiên Thiên hậu kỳ ở kinh thành chỉ có mấy vị kia, hơn nữa bản thân phủ Thái Úy có lẽ không có cường giả Tiên Thiên hậu kỳ tọa trấn, không thì một Tiên Thiên sơ kỳ như ngươi không thể nào trốn thoát khỏi phủ Thái Úy."
"Cho dù năng lượng của phủ Thái Úy cường đại, thật sự tra được người là do ta giết, nhưng phủ Thái Úy thực sự sẽ bởi vì một người chết mà nhắm vào cường giả Tiên Thiên hậu kỳ ư?”
"Cho nên vì sao ta phải sợ hắn!"
Nàng liền dời ánh mắt nhìn về phía nam nhân giống như mê trước mắt này.
Lúc này, thân thể của nàng đã có khả năng di chuyển nhất định, thế là nàng thu hồi ánh mắt từ trên người nam nhân vô vị này, mục tiêu thứ nhất chính là đại miêu.
Nữ nhân sao, ngươi quan tâm bám dính lấy nàng, nàng có thể làm như không thấy, nhưng ngươi đột nhiên không để ý đến nàng, nàng liền không vui.
Nhưng mà Y Tam Nương biết đúng mực, biết Hoàng Đông Kiệt là ân nhân cứu mạng của nàng, không phải tâm tình gì đều viết lên mặt.
Y Tam Nương nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt đáp lời ngay cả đầu cũng không ngẩng, nàng có chút bất mãn, chẳng lẽ một cuốn y thư nát còn bổ mắt hơn so với đại mỹ nhân như nàng không chừng, đứng đắn trước đó đi đâu rồi.
Cuối cùng Đại Bạch chịu không nổi, thoát khỏi phạm vi hoạt động của Y Tam Nương, chạy đến bên người chủ tử, tứ chi nhảy một cái, nhảy đến trên đùi chủ tử nghỉ ngơi.
Chỉ là mèo lớn không dễ bắt, Y Tam Nương vừa có động tác, mèo lớn liền như thể nhìn thấu nàng muốn làm cái gì, trực tiếp tránh ra, né tránh ma thủ của Y Tam Nương.
Bởi Y Tam Nương mới khôi phục năng lực di chuyển thân thể, động tác thong thả, căn bản không bắt được mèo lớn động tác nhanh nhẹn, thế nhưng Y Tam Nương chính là không chịu buông tha, hôm nay là không hấp miêu thì không được.
Nữ nhân sao, làm sao cự tuyệt được động vật vừa đáng yêu lại dễ thương, nàng phải bắt được mèo lớn, điên cuồng vuốt mèo.
Y Tam Nương đi tới bên cạnh Hoàng Đông Kiệt, đôi mắt xinh đẹp nhìn trừng trừng vào Hoàng Đông Kiệt, một dáng vẻ giống như muốn Hoàng Đông Kiệt đem mèo lớn cho nàng.
Con mẹ nó...
Mặc dù Đại Bạch vô cùng bất cam, nhưng nó vẫn bị Y Tam Nương ôm lấy.
Đại Bạch bị xách gáy lên có chút khó có thể tin nổi: Ta chính là mèo của nhà ngươi, ngươi cứ như vậy giao ta ra.
Hoàng Đông Kiệt bị một đại mỹ nhân nhìn chằm chằm vào cũng không tự nhiên, xách gáy của đại miêu lên, đưa Đại Bạch tới.
Y Tam Nương ôm lấy đại miêu vui vẻ miễn bàn, trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào, nhảy nhót lên giống như tiểu cô nương. Ta có Đại Bạch rồi.
"Cho"
Đại miêu nhìn thấy mình bị Y Tam Nương cướp, muốn phản kháng, nhưng nghĩ tới chủ tử không cho nó bại lộ nó là dị thú trước mặt người ngoài, không có cách nào cả, nó chỉ có thể nhịn.
Vừa nhẫn nhịn, nữ nhân này liền được một tấc lại muốn tiến một thước, nó tức giận rồi-
"Thật là đáng yêu, thật mềm, rất thích..."
Y Tam Nương nhìn thấy mèo lớn vậy mà lại trợn mắt với nàng, càng là yêu không rời.
Cuối cùng Đại Bạch không có gì để lưu luyến từ bỏ cự, tùy ý để cho Y Tam Nương vuốt ve.
Không phải nó không muốn phản kháng, là nó có thể cảm giác được nữ nhân kia là thật sự thích nó, thêm với bàn tay mảnh nhỏ của nữ nhân bóp nặn trên người nó tương đối thoải mái, thỉnh thoảng uất ức bản thân một chút cũng không phải không được...
"Lỗ lỗ lỗ- "
Đây là thanh âm khi miêu thích ý thoải mái vọng lại, nó khẩu thị tâm phi không phản kháng.
Y Tam Nương ôm mèo lớn ngồi ở bên giường nhìn Hoàng Đông Kiệt chăm chú xem y thư, nam nhân nghiêm túc là mê người nhất, sau đó nàng nhìn một chút liền mê mẩn rồi.
Hồi lâu nàng mới từ trong loại cảm giác giãy giụa này đi ra, phản ứng lại, trên mặt có chút đỏ lên, vừa rồi tại sao mình cứ nhìn chằm chằm vào một nam nhân lâu như vậy.
"Ngươi thật sự là tên ma cờ bạc chả ra gì Hoàng Thiết Sinh kia?"
Y Tam Nương hấp miêu thỏa mãn rồi, không biết thế nào, nàng liên muốn trò chuyện cùng Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt liếc mắt nhìn Y Tam Nương, như thể là đang nói cho nàng biết, ngươi cứ nói đi, sau đó tâm mắt lại nhìn thẳng tiếp tục đọc y thư.
"Nếu như ngươi thực sự là hắn, điều này cũng thật quá khó tin rồi đấy, ngươi nát bạc mười lăm năm, đây không phải là chuyện mà người bình thường muốn quay đầu là có thể quay đầu được"
Hoàng Đông Kiệt không để ý đến nàng, tiếp tục đọc y thư trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận