Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 915. Dã tâm thật lớn!




"Thật sự là ngươi!"
Khoảnh khắc Hàn Mộng Dao nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt kia, nỗi lo âu trong lòng rốt cuộc đã đặt xuống, chỉ có điều khi nàng nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt bên cạnh hai nàng, trong lòng nàng có thêm một tia ghen ghét.
Bạch Thiên Vũ nhìn thấy nữ nhân này có quen biết với Mạt Nhật, trong lòng căng thẳng, muốn vội vàng gỡ bỏ trói buộc trên người của Hàn Mộng Dao. Nhưng hắn không có hành động, Hoàng Đông Kiệt liền phất tay một cái bảo hắn đi ra ngoài.
"Bảo ngươi ngàn dặm truy phu, ngươi liền đem chính mình làm thành dáng vẻ này, ngươi thật biết tạo bất ngờ cho ta đấy."
Hoàng Đông Kiệt tiến lên, ngón tay vén mái tóc của nàng lên, cũng thuận tay gỡ bỏ bí thuật ràng buộc của hội đấu giá thi hành ở trên người nàng.
Mộ Dung Nhi cùng Đường Nhạc Huyên không khỏi liếc nhìn lẫn nhau, các nàng cho rằng Hoàng Đông Kiệt chỉ có quen biết với nữ tử này, nhưng nghe đến ngàn dặm truy phu, các nàng sao mà không hiểu quan hệ của hai người này.
"Ngươi đã nói, chỉ cần ta tìm được ngươi, ngươi sẽ thừa nhận sự tồn tại của ta, hiện tại loại tình huống này, có tính là ta tìm được ngươi hay không?"
Mặc dù loại tình huống này rất xấu hổ, nhưng Hàn Mộng Dao vẫn muốn biết lời mà Hoàng Đông Kiệt đã nói, có tính hay không.
"Đột nhiên cảm thấy ngươi mới là nhân vật chính, gặp phải khốn cảnh, còn có Bạch Mã Vương Tử như ta cứu giúp."

Hoàng Đông Kiệt bất đắc dĩ, chỉ có thể biến tướng thừa nhận sự tồn tại của nàng.
“Đã thừa nhận ta, vậy thân phận của ngươi có phải nên nói cho ta biết hay không, phu quân!"
Hàn Mộng Dao cũng không xấu hổ, nàng hạ Tụ Tú Chi Độc vì Hoàng Đông Kiệt, hiện tại Hoàng Đông Kiệt cũng đã thừa nhận nàng, nàng gọi phu quân thì có ngại gì. Hoàng Đông Kiệt cười không nói gì, tay khẽ vỗ trên mặt, lộ ra chân dung của hắn.
"Ngươi."
Hàn Mộng Dao vào nam ra bắc nhiều, đương nhiên từng nhìn thấy bức ảnh của Mạt Nhật, khi nàng nhìn thấy phu quân của nàng chính là Mạt Nhật, trong lòng của nàng ngoại trừ chấn động sâu đậm ra, liền không còn những thứ khác.
Tên ăn mày năm đó lại giống như kỳ tích trưởng thành đến sự tồn tại kinh khủng như vậy! Thật sự khiến người ta hít thở không thông!
"Ngươi là Mạt Nhật!"
Cho dù xác nhận người trước mắt chính là Mạt Nhật, trong lòng của nàng vẫn khó có thể tin nổi.
"Sợ rồi à, trễ rồi, phu quân cũng gọi rồi, ngươi cảm thấy ngươi còn chạy thoát được không."

Hoàng Đông Kiệt cười híp mắt nâng cằm của Hàn Mộng Dao lên cười nói. Sau đó Hàn Mộng Dao rơi lệ!
Hai hàng nước mắt không tiếng động chảy ra, khiến cho Hoàng Đông Kiệt vội vàng không kịp chuẩn bị.
Không phải chứ, thanh danh của ta đâu có đáng sợ như vậy, cái này liền doạ nàng sợ quá khóc luôn rồi.
"Ngươi là hối hận rồi hả?"
Hoàng Đông Kiệt buông ngón tay đang nâng cằm của Hàn Mộng Dao ra, nhíu mày hỏi.
Hàn Mộng Dao không nói gì, nàng một mạch lắc đầu, bày tỏ nàng không phải ý này.
"Không hối hận thì ngươi khóc cái gì?"
Hoàng Đông Kiệt cạn lời nói.
"Ta cũng không muốn, nhưng nước mắt lại không ngừng được."
Hoàng Đông Kiệt bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm Hàn Mộng Dao vào trong ngực từ từ an ủi.
Khoảnh khắc được Hoàng Đông Kiệt ôm vào lòng kia, thân thể của Hàn Mộng Dao khẽ run lên, nhưng nàng rất nhanh đã thích ứng được một chút, cảm thấy trong lòng thật ấm áp, nước mắt cũng từ từ dừng lại.
Mộ Dung Nhi và Đường Nhạc Huyên nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng của các nàng rất ghen tuông, rời đi không được, không rời đi cũng không xong, thực sự là dằn vặt người.
"Năm đó ta đầu óc nóng lên đem ngọc bội tổ truyền cho ngươi, cũng cho ngươi lời hứa hẹn, sau đó, ta đã từng hối hận."
"Nhưng thân là nữ nhi giang hồ, sao có thể không tuân thủ lời hứa hẹn, để chặt đứt ý niệm nuốt lời, ta trực tiếp dùng Tụ Tú chi độc, triệt để chặt đứt đường lui."
"Bởi vì ngươi là ăn mày, tương lai của ngươi khó bề phân biệt, ta cũng không biết ngươi có thể chờ ta làm xong việc trở về tìm ngươi hay không, ta đã có sự chuẩn bị tâm lý chuẩn bị nuốt lời rồi."
"Ai ngờ rằng ta lại một lần nữa đụng phải ngươi..."
Hàn Mộng Dao nói rất nhiều, Hoàng Đông Kiệt yên tĩnh lắng nghe, không có phản bác cái gì.
"Không cần nói gì hết, sau này ta sẽ là cảng tránh gió của ngươi."

Chờ tâm trạng của Hàn Mộng Dao bình tĩnh trở lại, Hoàng Đông Kiệt mới xoa cái đầu nhỏ của Hàn Mộng Dao nói.
"Ừm"
Hàn Mộng Dao đưa tay ra, giơ tay lên to gan ôm lấy Hoàng Đông Kiệt, cái đầu nhỏ tựa vào ngực của Hoàng Đông Kiệt, hưởng thụ cảm giác an toàn mà cảng tránh gió mang tới.
Mộ Dung Nhi và Đường Nhạc Huyên tê dại rồi, có đãi ngộ như vậy, vì sao không phải là các nàng chứ?
"Ngự Hải cung có thù oán với ngươi?"
Hoàng Đông Kiệt muốn biết tình huống của Hàn Mộng Dao.
"Có thù oán, huyết hải thâm thù."
Tiếp theo, toàn bộ hành trình Hoàng Đông Kiệt nghe Hàn Mộng Dao kể về câu chuyện của nàng.
Câu chuyện không khác gì với những thoại bản kia, chính là Ngự Hải cung diệt tông môn của Hàn Mộng Dao, Hàn Mộng Dao chờ thời cơ trả thù Ngự Hải cung, lần này vận khí không tốt bị người của Ngự Hải cung bắt được.
Vì sao người của Ngự Hải cung không đem Hàn Mộng Dao diệt cỏ tận gốc, ngược lại ủy thác buổi đấu giá tiến hành bán đấu giá Hàn Mộng Dao. Cái này có quan trọng không, không quan trọng, mặc kệ nó.
"Chuyện của Ngự Hải cung, ngươi cũng đừng quan tâm nữa, ta thay ngươi giải quyết bọn họ..."
Hoàng Đông Kiệt thuận miệng nói.
Những lời này nghe vào trong tai của Mộ Dung Nhi và Đường Nhạc Huyên, các nàng biết Ngự Hải cung sắp toi rồi.
Hàn Mộng Dao không có từ chối, ngoan ngoãn gật đầu, nàng không phải người ngoan cố, không phải là không tự tay báo thù thì không được, nam nhân của nàng báo thù cho nàng, cũng coi như là nàng đang báo thù.
Lúc này, người phụ trách điểm liên lạc Đông Phương Mộc cuống cuồng chạy vào.
"Nghị, nghị viên trưởng, không hay rồi, đệ đệ của ngài bị Long Kiến Tề bắt đi rồi."
Hoàng Đông Kiệt không có hoảng loạn, khí vận trên người của đệ đệ hắn rất dày, không phải là người đoản mệnh, bị bắt đi, lại không phải là bị giết, có gì mà gấp chứ?
Hàn Mộng Dao nghe thấy đệ đệ của Hoàng Đông Kiệt xảy ra chuyện, vội vàng buông ra, ra khỏi vòng tay của Hoàng Đông Kiệt, không quấy rầy Hoàng Đông Kiệt làm việc nữa.

"Người của chúng ta thương vong thế nào?"
Hoàng Đông Kiệt không vội quan tâm đệ đệ, trước tiên phải hiểu được tình hình thương vong của các cường giả bảo vệ đệ đệ.
"Long Kiến Tề không có hạ tử thủ, cường giả bảo vệ Hoàng Khải cũng chỉ là bị trọng thương, dưới sự điều trị mạnh mẽ của liên bang Đại Hạ, bọn họ có lẽ là tĩnh dưỡng hơn nửa tháng thì không sao cả."
Đông Phương Mộc vội vàng trả lời.
Hết chương 915.

Bạn cần đăng nhập để bình luận