Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 266. Rời đi




"Mạch thí chủ, ngươi đã nhận tiền trước rồi, đột nhiên cứ vậy rời đi, không sợ phá hoại danh dự của Thính Vũ Các các ngươi sao?"
Liễu Vô đại sư không biết Mạch Vô Sinh nợ Đạo Môn nhân tình gì, nhưng Mạch Vô Sinh rời đi, liền tương đương bọn họ thiếu một phần chiến lực, vẻ mặt không khỏi trầm xuống nói.
"Ngươi đã nhầm lẫn một việc, Thính Vũ Các là dựa vào ta mà tồn tại, không phải ta dựa vào Thính Vũ Các mà tồn tại."
"Đối với ta mà nói, giết người kiếm tiền chẳng qua là một phần thú vui trong cuộc sống, nhân tình đã nợ còn quan trọng hơn phần thú vui này."
"Điểm quan trọng nhất là, ngày hôm nay không có khả năng mưa, mặt trời lên cao, ông trời đang nói cho ta biết, ngày hôm nay không thích hợp giết người, ta muốn tuân thủ quy luật giết người tất trời đổ mưa."
Mạch Vô Sinh nói xong vẫy tay với tứ phía, lập tức có một đống lớn hắc y nhân xuất hiện, đi theo phía sau hắn xuống núi. Quá trình này, một chút dài dòng cũng không có, rời đi rất kiên quyết.
Liễu Vô đại sư nổi lên một tia lửa giận, Mạch Vô Sinh này rời đi rất quá đáng, lại không hề nhắc đến việc trả tiền.
Đây là muốn quỵt tiền của bọn họ!
"Bạch thí chủ, ngươi cũng biết không thể để hắn mang La Sát Nữ đi, nếu không chúng ta sẽ không có thủ đoạn bức Đông Võ Vương hiện thân."
Sát thần Mạch Vô Sinh đi rồi, Liễu Vô đại sư cũng không hy vọng Bạch Vân Dạ cũng đi.
Nếu như Bạch Vân Dạ đi, Đông Võ Vương đột nhiên hiện thân, thêm với Trương Cửu Thiên, Phật Môn phải đối phó với hai Đại Tông Sư, áp lực cũng không phải bình thường.
"Liễu Vô đại sư, ngươi nên biết Vân Hải Phái chúng ta thuộc về thế lực trung lập, bình thường sẽ không tham dự vào tranh đấu của thế lực khác."
"Lần này tới, ta chỉ đối phó với Đông Võ Vương, ta không muốn trêu chọc Đạo Môn."
"Nơi này là địa bàn của Phật Môn các ngươi, các ngươi phải có năng lực đánh đuổi Trương Cửu Thiên, ta cần bảo tồn thực lực đối phó Đông Võ Vương."
Bạch Vân Dạ có rất nhiều kiêng kỵ, Đông Võ Vương có thể giết chết Ngô Kỳ Thiên, thì có thể có năng lực giết chết hắn, hắn cần bảo tồn lực lượng đối phó Đông Võ Vương.
Mặt khác hắn không muốn trêu chọc Đạo Môn, Phật Môn cùng Đạo Môn đều là thế lực cổ xưa, Vân Hải Phái bọn họ chỉ là thế lực tân sinh, còn không có nội tình cùng thế lực cổ xưa tương xứng.
Va chạm giữa các thế lực cổ xưa, hắn vẫn là việc không liên quan đến mình đứng ở một bên xem là được rồi, cổ xưa thế lực tiêu hao, hắn còn vui vẻ mà xem.
"Bạch thí chủ, ngươi..."
Liễu Vô đại sư nhìn thấy Bạch Vân Dạ không có ý ra tay giúp đỡ bọn họ, muốn nói cái gì đó, lại không nói ra được, quả nhiên là người đều sẽ có lòng riêng.
"Lừa trọc, mau giao người ra đây, nếu như ta náo loạn, vậy thì không dễ thu dọn đâu."
Trương Cửu Thiên nhìn thấy Bạch Vân Dạ không có ý xuất thủ, áp lực nhất thời giảm bớt không ít, hắn biết dựa vào một mình hắn thì không thể nào cứu người từ Phật Môn cao thủ nhiều như mây.
Mục đích của hắn chỉ là thu hút sự chú ý, ngăn chặn cường giả cao cấp, để nội ứng mà triều đình bồi dưỡng ở Phật Môn lén cứu Nhậm Vân Nhi ra ngoài.
"Trương thí chủ, La Sát Nữ giết người vô số, nàng là kẻ thù chung của người trong thiên hạ, ngươi ở trước mắt bao người cứu nàng, ngươi không sợ chọc người trong thiên hạ căm thù Đạo Môn các ngươi à?"
Liễu Vô đại sư với dáng vẻ giảng đạo lý đối phó với Trương Cửu Thiên.
"Lừa trọc, nếu như lão đạo sợ, lão đạo đã không tới."
"Bớt nói nhảm đi, giao người ra đây, nếu không phá hoại Phật Điện của các ngươi."
Trương Cửu Thiên lạnh lùng nói.
"Vậy thì không có gì để nói nữa!"
Liễu Vô đại sư biết dựa vào một mình hắn không đối phó được với Trương Cửu Thiên, bất đắc dĩ truyền âm đến phía sau gọi người ra.
"Phổ Tâm đại sư, Phổ Minh, Tứ Đại Thần Tăng Phật Môn đi ra đi."
"Nghe nói Tứ Đại Thần Tăng hợp lực chiến lực tương đương với một Đại Tông Sư, cũng không biết là thật hay là giả."
"Quan tâm là thật hay là giả làm gì, dù sao có kịch hay xem là được rồi." Tứ Đại Thần Tăng xuất hiện, khiến cho vô số nhân sĩ giang hồ bàn tán ầm ĩ.
Đồng thời, bọn họ nhanh chóng lùi về phía sau, không ngừng cách xa mấy người giữa sân, bọn họ là đến xem náo nhiệt, cũng không muốn bị chiến đấu liên lụy đến.
"Bạch thí chủ, thật sự không giúp chúng ta, nếu như ngươi xuất thủ, tin rằng chúng ta hợp lực rất nhanh có thể ép lui hắn."
Liễu Vô đại sư vẫn có chút không cam lòng hỏi.
"Ngươi bảo ta tới vây giết Đông Võ Vương, cũng không nói với ta, còn phải đối phó Đại Tông Sư khác. Hơn nữa còn là đệ nhất Thiên Bảng Trương Cửu Thiên, xin lỗi, chuyện này ta không giúp được."
Bạch Vân Dạ cảm thấy Phật Môn tuyệt đối có năng lực đánh lùi Trương Cửu Thiên, không ảnh hưởng đến việc dùng La Sát Nữ bức ép Đông Võ Vương hiện thân, liền lắc đầu từ chối nói.
"Lề mề, lão đạo cũng không có thời gian chơi với đám lừa trọc các ngươi, không giao người, vậy cũng đừng trách lão đạo đại náo một trận."
Việc mà Trương Cửu Thiên cần phải làm là thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, chỉ có chiến đấu, mới có thể khiến cho cao tầng của Phật Môn không chú ý tới phía sau.
Vì vậy hắn chủ động tấn công về phía Liễu Vô đại sư cùng Tứ Đại Thần Tăng.
Trong lúc nhất thời, đại địa chấn động kịch liệt, tiếng đánh nhau giống như đạn pháo tầng tầng vang lên, hư không cương khí tàn sát bừa bãi đồng thời bay lên, không biết đã cạo đi biết bao nhiêu bột vàng của Phật Môn chi địa vàng son lộng lẫy.
Tất cả mọi người đều bị cuộc chiến giữa các cường giả thu hút, mắt nhìn không chớp nhìn trận chiến đấu khó có thể nhìn thấy được này.
Hết chương 266.

Bạn cần đăng nhập để bình luận