Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 53. Có kịch hay để xem




“Ừm, trong phòng ta còn chút tiền lẻ, đợi lát nữa ta lấy tiền lại đi mua một ít vật tư nữa, thuận tiện đi nghiên cứu địa hình, tìm kiếm đối tượng thích hợp xuống tay.”
Dương Lộ Lộ cũng không dám kéo dài quá lâu, sợ bọn nhỏ đói khát, muốn nhanh chóng xuất phát tìm đối tượng thích hợp xuống tay.

“Đây là số tiền mấy năm nay ta tiết kiệm được, cầm nó đi thu mua vật tư đi. Đừng vội vàng, sốt ruột dễ xảy ra chuyện, từ từ tìm kiếm đối tượng thích hợp, đợi chắc chắn nắm vững mới ra tay.”
Lâm Bang Hiếu lấy số tiền tiết kiệm của mình giao ra cho nữ nhi, xoa dịu tình trạng trong thôn đồng thời không để nữ nhi gấp gáp gây án, chậm rãi tìm đối tượng thích hợp, phòng ngừa nàng gấp gáp đi trộm gây ra sai lầm.
Dương Lộ Lộ thấy tiền tiết kiệm phụ thân cũng không ít, nàng cũng không trì hoãn, lấy để giảm bớt tình trạng trong thôn trước rồi hãy nói.
“Phụ thân, ta đi nấu thuốc cho đệ đệ muội muội trước, chờ buổi chiều ta sẽ đi huyện thành lân cận tìm đối tượng thích hợp.”
Dương Lộ Lộ là người nói là làm, đầu tiên nàng nấu thuốc cho đệ đệ muội muội, nhất nhất đối xử tử tế với mười mấy lão nhân chăm sóc hài tử, lại chia một ít kẹo nhỏ cho một đám hài tử.
Chờ làm xong hết việc thì nàng xuất phát, mục đích chuyến đi này của nàng là huyện Thanh Hà.
Huyện Thanh Hà.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, Hoàng Thiên Khải cùng Kiều Vân Nhi lúc này cũng đang ở huyện Thanh Hà.
Ở bên ngoài gió thổi mưa nhiều, Hoàng Thiên Khải chuẩn bị dẫn Kiều Vân Nhi nghỉ ngơi một hai ngày ở huyện Thanh Hà, dù sao Lục thần y cũng không dễ tìm như vậy.
Nghỉ ngơi một ngày xong, vật tư đầy đủ, ngựa cũng ăn uống đầy đủ, tinh thần cũng được bồi dưỡng tốt.
Hai người Hoàng Thiên Khải chuẩn bị ăn xong bữa cơm ở khách điếm sẽ rời khỏi huyện Thanh Hà, bắt đầu hành trình tìm kiếm Lục thần y.
“Thiên Khải, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
Kiều Vân Nhi thấy Hoàng Thiên Khải ăn cơm hơi không yên lòng, tò mò hỏi.
“Ta hơi lo lắng cho phụ vương.”
“Lo lắng cho phụ vương ngươi? Phụ vương ngươi có gì phải lo lắng?”
Kiều Vân Nhi hơi khó hiểu hỏi.
“Ở vương phủ một tháng chẳng lẽ ngươi không phát hiện sự thay đổi của vương phủ sao?” “Ban đầu vương phủ có không ít cường giả tồn tại, nhưng sau một tháng không ngừng có cường giả rời khỏi vương phủ.”
“Có thể là những cường giả này cuối cùng cũng không thấy dã tâm của phụ vương nữa nên cả đám vứt bỏ phụ vương mà đi.”

“Trong thời gian ngắn ngủi một tháng, cường giả Tông Sư hoàn toàn không còn, ngay cả cao thủ Tiên Thiên còn lại không phải là lão nhân thì cũng là người tàn tật.”
“Tình trạng này bên cạnh phụ vương còn có thể lưu lại cường giả gì, bây giờ phụ vương rời khỏi kinh thành du ngoạn khắp nơi, ta rất lo lắng tình cảnh của phụ vương.”
Giang hồ rất hung hiểm, có người liếc mắt một cái rút đao hướng về phía nhau, trộm cướp cường đạo thì nhiều vô kể.
Đụng phải ma đầu phệ sát thì càng xui xẻo, dạng người ăn trắng mặc trơn như phụ vương rất khó lăn lộn trong giang hồ, trừ phi có năng lực tự bảo vệ mình hoặc là có rất nhiều hộ vệ cường đại bên người.
“Hì hì...Trước kia mỗi lần ngươi nhắc tới phụ vương ngươi đều là vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.” “Không ngờ ngươi về nhà mới ở một tháng, thái độ của ngươi đối với phụ vương thay đổi lớn như vậy, bây giờ còn biết quan tâm tới phụ vương của mình nữa kia đấy.”
Kiều Vân Nhi che miệng nhỏ cười khẽ.
“Trước đây không hiểu chuyện, bây giờ biết sự khó khăn và dụng tâm lương khổ của phụ vương, ta còn giữ lại thái độ trước kia thì ta cũng không phải là con người.”
Da mặt Hoàng Thiên Khải cũng rất dày, không cho là đúng nói.
“Ta cảm thấy ngươi lo lắng tình cảnh của phụ vương ngươi là dư thừa, tuy rằng một tháng nay ta cũng cảm giác được cường giả Tông Sư vương phủ càng ngày càng ít, nhưng vẫn có hai ba cường giả Tông Sư một khắc cũng không rời khỏi phụ vương ngươi.”
Phụ vương ngươi đã từng mang binh đi chinh chiến, trải qua vô số sinh tử, cũng chứng kiến vô số khảo nghiệm lòng người, một người đã từng nắm trong tay Hắc Giáp quân đoàn cùng Thanh Long Vệ sẽ là một người đơn giản sao?”
“Huống chi khí tức trên người phụ vương ngươi khiến cho ta cảm giác rất kỳ lạ, không giống như cường giả Tông Sư bình thường nên có, trong hàng ngũ cường giả Tông Sư phụ vương ngươi cũng là cường giả khó có thể tưởng tượng được.”
“Ngươi thì đang lo lắng cho phụ vương nhưng nói không chừng bây giờ phụ vương ngươi sống rất tiêu dao, rất vui vẻ.”
Ở vương phủ một tháng, dù Đông Võ Vương vương ít nói ra sao Kiều Vân Nhi vẫn có thể cảm giác được Đông Võ Vương vương cực kỳ không đơn giản.
Đây là giác quan thứ sáu của nữ nhân, trực giác mơ hồ đang cảnh báo nàng về bộ mặt khác của Đông Võ Vương vương.
Nàng không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, giống như là đại khủng bố ẩn giấu dưới vực sâu không biết, nàng cũng không biết nàng hình dung như vậy có đúng hay không. Nếu nói người có thể cho nàng cảm giác này mà sống ở bên ngoài sẽ gặp phải tình huống không như ý thì Kiều Vân Nhi là người đầu tiên không tin.

“Nghe ngươi nói như vậy hình như cũng có lý, xem ra lo lắng của ta là dư thừa.”
Hoàng Thiên Khải ngẫm lại cũng cảm thấy mình lo lắng hơi dư thừa, phụ vương ăn nhiều muối hơn hắn ăn cơm nữa, sao lão hồ ly đó ở bên ngoài lại không như ý được chứ.
Trong phút chốc, một thanh phi tiêu bắn về phía mặt Hoàng Thiên Khải.
“Vèo!”
Phi tiêu bị đũa trong tay Kiều Vân Nhi đánh bay ra ngoài.
“Ai?”
Hoàng Thiên Khải thấy phi tiêu cắm vào vách tường ba phần, sắc mặt hắn không dễ nhìn, đây là muốn lấy mạng của hắn sao?
Phi tiêu từ bên ngoài bắn tới, hắn hô một tiếng giận dữ, cùng Kiều Vân Nhi đi ra khách điếm tìm người công kích hắn bằng phi tiêu.
Hoàng Thiên Khải nổi giận hô một tiếng, nhất thời khiến cho người chung quanh cảnh giác, người giang hồ lại muốn đánh nhau, có kịch hay xem rồi.
Bất kể ở thế giới nào đi nữa cũng không thiếu người thích xem náo nhiệt.
Trong lúc nhất thời, người trong khách điếm cùng người trên đường phố đều nghe tiếng nhìn lại.
Lúc này Dương Lộ Lộ cầm tiền lẻ mua đồ cũng thấy được động tĩnh bên này, tâm tính góp vui cũng khiến nàng đi theo đám người đó xem một chút.
Hết chương 53.

Bạn cần đăng nhập để bình luận