Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 997. Xuất môn lừa gạt một ấu nữ




Trụ sở của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
"Bối Nhĩ còn ở bên ngoài tìm kiếm?"
Coway trở về trụ sở nghe thấy câu hỏi của lão gia tử, liền gật đầu.
"Đứa trẻ này, gia gia hắn rõ ràng là trốn hắn, không thì sớm đã bị tìm thấy rồi." Hoàng Đông Kiệt lắc đầu, nhưng không nói gì thêm, thích tìm để hắn tìm thôi.
Coway đi đốn củi, như thể một ngày không chẻ củi thì hắn không tự tại, Hoàng Đông Kiệt thì nằm ở trên ghế ngủ do hắn tự mình chế tạo lắc lắc.
Hoàng Đông Kiệt mới nhắm mắt không lâu, liền nghe phía ngoài truyền tới tiếng ho khan, hắn biết Bối Nhĩ đã trở về rồi.
Bối Nhĩ bước vào trong viện, nhưng hắn không phải là một mình, còn dắt theo một ấu nữ bẩn thỉu.
Ấu nữ này giống như một con thỏ con đang sợ hãi theo sát phía sau Bối Nhĩ, rất sợ Bối Nhĩ vứt bỏ nàng.
Khá lắm, nói ra ngoài tìm gia gia, kết quả là xuất môn đã lừa một ấu nữ trở về.
Nhưng mà ấu nữ này đáng yêu như vậy, dưới một quyền, có lẽ là khóc rất lâu đấy. Hoàng Đông Kiệt híp mắt nhìn Bối Nhĩ dẫn ấu nữ tới trước mặt.
Coway ở bên cạnh đốn củi nhìn thấy Bối Nhĩ dẫn theo một ấu nữ trở về, ngừng công việc trong tay, tới xem thử là chuyện gì xảy ra.
Lúc này Seele cũng tắm xong, bưng một dĩa nho ra, nhìn thấy tình huống trong sân, lẳng lặng bưng nho đến bên cạnh Hoàng Đông Kiệt.
"Lão gia tử, lúc ta ở bên ngoài tìm gia gia, khụ khụ, nàng đột nhiên nhảy ra túm lấy ta không buông, hỏi nàng là con cái nhà ai, nàng ấp a ấp úng không trả lời, khụ khụ."
"Khụ khụ, nàng chỉ nhớ nàng tên Nim và nhớ ta là ca ca của nàng, ha ha, cái gì cũng không nhớ nữa."
"Ta nói ta không phải ca ca của nàng, khụ khụ, nàng liền khóc, cho rằng ta không cần nàng nữa."
"Khụ khụ, ta đã từng vứt bỏ, nhưng nhìn nàng một mình lẻ loi hiu quạnh khóc ở trên đường, thực sự quá đáng thương, ta, khụ khụ, liền đưa nàng trở về."
Bối Nhĩ kể lại chuyện đã xảy ra.

Ồ, Hấp Huyết Quỷ!
Năng lực đôi mắt phân tích của Hoàng Đông Kiệt phát động, liếc mắt liền nhìn ra ấu nữ này là Hấp Huyết Quỷ.
Hắn liếc mắt nhìn về phía Seele bên cạnh, Seele là Tinh Linh, trời sinh mẫn cảm đối với sinh vật hắc ám, lần này sao lại không cảm giác được.
Nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng, ấu nữ này thực lực quá mạnh mẽ, Seele và ấu nữ này không phải cùng cấp bậc.
Hiện trường trừ hắn ra, Seele, Coway, Bối Nhĩ ba người bọn họ cộng lại với nhau, có thể khiến cho ấu nữ này thành thật được hay không cũng không biết. Chênh lệch to lớn như thế, nếu như ấu nữ này có ý ẩn dấu, Seele có thể phát giác được cái gì mới là chuyện lạ.
Hoàng Đông Kiệt sờ cằm một cái, ấu nữ này là phi nhân loại mạnh nhất mà hắn từng gặp từ trước đến nay.
Trấn Kerry không phải thôn tân thủ sao, sao mà luôn có đại lão thích làm cá nướng ở thôn Tân Thủ vậy chứ.
Hôm nay tới một cường giả Huyết Tộc, vậy ngày mai thôn Tân Thủ có thể có một Dũng Giả, hoặc là Ma Vương...chạy tới hay không.
Điều này khiến cho Hoàng Đông Kiệt rất cạn lời, cường giả trên đại lục đều là không có chuyện làm sao, luôn thích chạy loạn khắp nơi, chạy loạn khắp nơi thì thôi đi, còn thích chạy đến nơi hẻo lánh.
"Có chút thú vị!"
Nim cảm giác gặp phải món đồ chơi chơi vui.
Đoàn mạo hiểm Bạch Kim nhỏ bé, không ngờ rằng sẽ có Kỵ Sĩ Đại Địa, sẽ có Tinh Linh.
Nếu như ở đại thành thị đụng phải Kỵ Sĩ Đại Địa và Tinh Linh, Nim sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng nơi này chỉ là một trấn nhỏ.
Hơn nữa đấu khí trên người của Kỵ Sĩ Đại Địa này vô cùng ngưng luyện vững chắc, là thứ mà đại đa số Kỵ Sĩ Đại Địa không sánh bằng, rõ ràng mất một tay, vẫn có thực lực như vậy, thực sự là hiếm thấy.
Tinh Linh này cũng vậy, nguyên tố Ma Lực trên người dao động rất mạnh, là Ma Pháp Sư đa hệ không nói, thực lực ở trong tinh linh nàng từng gặp, cũng có thể đứng vào tầng lớp nhị đẳng.
Về phần tên ma bệnh Bối Nhĩ này, Nim lựa chọn trực tiếp phớt lờ, thiên phú không tồi, nhưng là bệnh nhân không lọt nổi mắt xanh của nàng.
Lão nhân này càng thú vị, khí tức trên người thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cho nàng không phán đoán ra được trình độ thực sự của lão nhân này. Nhưng nàng có thể nhìn ra lão nhân này đồng thời là Kỵ Sĩ, lại là Ma Pháp Sư.
Đoàn mạo hiểm Phá Hiểu này rất thú vị, nhìn thế nào đều là một thứ đồ chơi khó gặp được. Đã bao nhiêu năm rồi, lại đụng phải món đồ chơi tốt như vậy.
"Đoàn mạo hiểm Phá Hiểu chúng ta bất kể nhìn thế nào đều giống như tổ hợp già yếu bệnh tật, cho nên không thể để cho một ấu nữ tiến vào nữa."

"Đưa đến công hội Mạo Hiểm Giả, công hội Mạo Hiểm Giả đại nghiệp lớn, giúp nàng tìm phụ mẫu, chẳng qua là một bữa ăn sáng..."
Hoàng Đông Kiệt trực tiếp đập bàn, để Bối Nhĩ đưa ấu nữ đến công hội Mạo Hiểm Giả.
"Ca ca, đừng đưa ta đi, ta sẽ rất ngoan rất nghe lời, ca ca, ngươi đừng vứt bỏ ta."
Nim bùng nổ diễn xuất rồi, rơi nước mắt tội nghiệp nhìn Bối Nhĩ.
Mặc dù bệnh nhân Bối Nhĩ này không lọt nổi vào mắt xanh của nàng, nhưng Bối Nhĩ này nhẹ dạ thiện lương, không thì đã không đưa nàng trở về trụ sở, mà vứt bỏ nàng khóc ở trên đường cái rồi.
"Ta không phải ca ca ngươi, khụ khụ, bây giờ ngươi đi lạc, người nhà ngươi chắc chắn vô cùng sốt ruột."
"Chỉ có đưa ngươi đến công hội Mạo Hiểm Giả, công hội Mạo Hiểm Giả, khụ khụ, mới có thể giúp ngươi tìm được người nhà của ngươi nhanh hơn."
Bối Nhĩ mặc dù lương thiện, nhưng hắn không phải tâm thánh mẫu, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Nói xong, hắn liền bế ấu nữ đi về phía công hội Mạo Hiểm Giả.
Hết chương 997.

Bạn cần đăng nhập để bình luận