Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 652. Kẻ ăn xin mở màn!




Mãnh thú đã xuất hiện, làm sao các Võ Giả và Dị Năng Giả còn có thể che giấu được? Những người ở trên rõ ràng là mặc kệ.
Vì hầu hết mãnh thú chỉ đến thế giới loài người vào ban đêm nên đất nước này có nghề gác đêm. Ngoại trừ ngề gác đêm, quốc gia này còn có hiệp hội Săn Bắn và hiệp hội Dị Năng, hai hiệp hội này làm gì thì nguyên chủ cũng chưa có tư cách biết.
Nguyên chủ biết đến sự tồn tại của hai hiệp hội này là do hắn vô tình nhìn thấy bọn họ khi đang tìm kiếm các trang web người lớn trên mạng.
Không có phần giới thiệu về hiệp hội Săn Bắn, nhưng có giới thiệu một chút về hiệp hội Dị Năng, cái gì mà người may mắn thức tỉnh, đừng sợ, hãy nhanh chóng đến đăng ký, có thể nhận được phúc lợi quốc gia, từng tháng có thể nhận bao nhiêu tiền bao nhiên tiền gì đó...
Về cơ bản có nghĩa là quốc gia sẽ cấp tiền cho ngươi, nếu ngươi an phận một chút, có năng lực mạnh mẽ thì có thể gia nhập quốc gia và phục vụ, nếu không muốn tham gia thì chúng ta sẽ hỗ trợ ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải an phận. Nguyên chủ từng ảo tưởng về việc thức tỉnh dị năng nên mới có ấn tượng sâu sắc với lời giới thiệu của lại hiệp hội Dị Năng, đáng tiếc ảo tưởng chỉ là ảo tưởng.
“Bây giờ đã là đêm rồi, mình sẽ không xui xẻo gặp phải mãnh thú đâu nhỉ.”
Hoàng Đông Kiệt ngẩng đầu nhìn thiên tượng, không biết là bởi vì quy tắc thế giới này ảnh hưởng hay là nguyên nhân khác mà năng lực tính toán của hắn bị hạn chế.
Ngoài ra, hắn còn đang trong thời gian suy nhược kéo dài ba ngày, tinh thần lực cũng bị hạn chế.
“Đêm nay hẳn là không xảy ra chuyện gì.”
Rất nhiều năng lực bị hạn chế nhưng trực giác của Hoàng Đông Kiệt lại rất chính xác, hắn không nghĩ đêm nay mình sẽ xui xẻo gặp phải mãnh thú.
Người gác đêm không phải ảo, một khi có mãnh thú hung ác đến thế giới này, bọn hắn sẽ lập tức phát hiện lao tới đối phó.
Hơn nữa, mãnh thú không phải đêm nào cũng đến thế giới này, cũng có đêm bình an.
Đêm nay chính là đêm bình an, Hoàng Đông Kiệt nói.
“Bắt đầu là một kẻ ăn xin, nhưng may mắn không thiếu tay chân. Hơn nữa, mình không đơn độc. Mình còn có một người nhà còn sống, một đứa em trai thích gây chuyện.”
Em trai này đâu rồi?
Hắn đang ở trong ngục giam, nhà tù Thiên Giang.
“Mình rơi vào hoàn cảnh này chỉ vì em trai của mình mà thôi. Đây là hố anh trai ha. Thân thể này nguyên danh gọi là Hoàng Thiên, thật sự là một cái tên rất bá đạo. Em trai là Hoàng Khải, hai người bọn họ gộp lại gọi là Thiên Khải.”
Không biết đời này cha mẹ là nhân tài gì lại thật sự dám đặt tên này, không sợ mệnh cách không áp chế được sao?
Kết quả xem ra là thật không áp chế được, một người bị cầm tù, một người trở thành kẻ ăn xin. Mấy tháng trước, cha mẹ Hoàng Thiên còn khoẻ mạnh, gia cảnh khá giả, có công việc, có vài người bạn gái xinh đẹp và vài người tình bí mật.
Không có cách gì, ai bảo hắn đẹp trai như vậy, hắn vẫn có cách lừa gạt mấy cô gái nhỏ.
Thật không may, vì em trai hắn mà mọi thứ đã thay đổi.
Em trai Hoàng Khải của hắn đã đắc tội với một phú nhị đại, nhưng lại không phải phú nhị đại bình thường, sau đó cha mẹ Hoàng Thiên qua đời, Hoàng Khải bị vu oan và tống vào tù. Hoàng Thiên cũng bị liên lụy, hắn gánh trên vai những khoản nợ hư cấu khó hiểu, bạn gái đều chạy mất, người thân và bạn bè đều tránh xa hắn.
Thình lình xảy ra biến cố, khiến cho hắn ngay cả tra nam cũng làm không được.
Phú nhị đại kia cũng rất tàn nhẫn, hắn không nghĩ hại chết cha mẹ Hoàng Khải là đủ, thậm chí người thân cuối cùng của Hoàng Khải hắn cũng không buông tha.
Nhờ vào những khoản nợ bịa đặt, sắp xếp các băng nhóm địa phương bắt giữ hắn vì tội bán nội tạng gì đó, nhưng hắn mạng tốt đã may mắn trốn thoát.
Có lẽ ở chợ Thiên Giang có nhiều băng nhóm xã hội đen, băng đảng xã hội đen bắt hắn đang tranh giành lãnh thổ với những băng đảng khác, không có thời gian quan tâm đến hắn nên hắn trốn được tới bây giờ.
Sau đó Hoàng Đông Kiệt tới, bây giờ hắn chính là Hoàng Thiên.
“Nếu có thể luyện võ ở thế giới này thì tốt rồi. Tuy tư chất của cơ thể này chỉ ở mức trung bình, nhưng thời gian mình ở lại thế giới trước cũng không phải là vô ích, mình có rất nhiều cách để khiến cơ thể này có thể sánh ngang với tư chất thần ma.”
“Nếu muốn sống một cuộc sống nhàn nhã, thực lực luôn được đặt lên hàng đầu!”.
“Về phần kiếp trước để lại nhân quả đều là chuyện nhỏ.”
Hoàng Đông Kiệt còn chưa thể luyện võ, huống chi là thời gian ba ngày suy nhược, thân thể bây giờ của hắn đói đến yếu ớt, muốn luyện võ, trước tiên phải chăm sóc thân thể thật tốt. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến bây giờ là ăn uống đầy đủ.
Lúc này, một đoàn xe Đằng Hổ Trường Lâm chạy tới.
“Người có tiền!”
Hoàng Đông Kiệt đang ngồi ở bậc thềm bên đường, đương nhiên nhìn thấy đoàn xe đại diện cho giới nhà giàu nhưng cũng không làm gì mà vẫn tiếp tục ngồi.
Bây giờ hắn là một người ăn xin, hắn với người giàu là hai thế giới khác nhau, làm gì hay không làm gì đều giống nhau.
Nói không chừng ngươi làm chuyện dư thừa khiến cho bảo vệ bên trong đoàn xe cảnh giác, người kém may mắn cuối cùng vẫn là một kẻ ăn xin không có nhân quyền là ngươi.
Hoàng Đông Kiệt không di chuyển nhưng đoàn xe đã dừng lại. Một nhóm vệ sĩ tinh thần chấn hưng từ đoàn xe phía trước và phía sau tràn ra, đứng thành hàng để bảo vệ những chiếc xe ở giữa.
Cửa xe ở giữa mở ra, một lolita nhảy ra.
Cô bé rất dễ thương, có lẽ nàng còn trẻ, nàng có đôi chân ngắn và đôi mắt to, điều thu hút nhất là đôi mắt lấp lánh ánh sao của cô bé ấy.

“Một cú đấm vung ra, hẳn là sẽ khóc rất lâu.”
Hoàng Đông Kiệt nhìn thoáng qua có thể biết, cô bé này giống như một bông hoa trong nhà kính, được gia đình bảo vệ cẩn thận.
Nàng không biết bên ngoài nguy hiểm, thấy hắn là một người ăn xin, động thiện niệm nên mới xuống xe.
Bên cạnh lolita còn có một ngự tỷ, người này cũng thu hút sự chú ý của Hoàng Đông Kiệt, không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp mà vì ngự tỷ này là một Võ Giả.
Hết chương 652.

Bạn cần đăng nhập để bình luận