Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 221. Tai họa đến rồi!




“Chọc không nổi, chẳng lẽ ta còn trốn không nổi sao!”
“Thôn Oa Ngưu rất hẻo lánh, hẳn là sẽ không có người trong giang hồ đến nới như thế này. Nếu như nơi này không an toàn, vậy chúng ta sẽ trở về kinh thành, sẽ không có thế lực nào dám gây sự ở kinh thành.”
Hoàng Thiên Trấn cũng biết các thiên tài khác vì có thể nhanh chóng nổi danh, chắc chắn sẽ không bỏ qua khiêu chiến hắn và đệ đệ của hắn, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể nổi danh nhanh nhất.
Thậm chí thánh tử, thánh nữ tiếp xúc với hắn cùng đệ đệ của hắn xuất phát từ mục đích khác cũng không phải không có.
“Ta nghe lời ngươi!”
Trần Vũ Linh ngồi thẳng người, tầm mắt quét một vòng trong phòng Hoàng Thiên Trấn, đột nhiên nàng thấy sừng hươu, cẩu kỷ, thận trâu...vân vân chất đống ở góc trong phòng.
Bỗng nhiên mặt nàng đỏ lên, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên Trấn một cái, cái gì cũng không nói, chạy ra khỏi phòng trở về.
“Ta nghĩ rằng ta có thể giải thích một chút!”
Hoàng Thiên Trấn tự nhiên nhìn thấy sự kỳ lạ trong mắt Trần Vũ Linh, hắn muốn giải thích nhưng Trần Vũ Linh đã sớm chạy về.
Nhìn nguyên liệu bổ thận mà dân làng đưa thêm trong phòng, hắn cười khổ một lát, trên mặt hắn lại lộ ra ý cười nam nhân đều hiểu. Trần Vũ Linh thấy những thuốc bổ này cũng không nói gì, chỉ là đỏ mặt bỏ chạy, chẳng phải là nói...
Hai ba ngày sau, Hoàng Thiên Trấn cảm giác được vết thương trên vai trái sau lưng đã không ảnh hưởng đến việc hắn săn bắn.
Hắn mang theo dụng cụ săn bắn, chuẩn bị tiến vào sâu hơn núi Oa, ai bảo con mồi ở gần càng ngày càng ít, chỉ có vào sâu hơn con mồi mới nhiều, dễ dàng săn bắn hơn.
Hoàng Thiên Trấn vừa mới tiến vào sâu trong núi Oa, bọn người Bạch Đấu Thăng bên này có động tĩnh.

“Rất nhiều cường đạo ở Hắc Phong trại xuất hiện ở gần thôn Oa Ngưu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ chạy tới thôn Oa Ngưu, chúng ta có nên ngăn cản bọn họ hay không.”
Lão mù hỏi Bạch Đấu Thăng.
“Đừng quan tâm!”
“Thật mặc kệ, nếu như như vậy đại thế tử sẽ hận chúng ta.”
Muộn tao kiếm khách sắc mặt do dự hỏi.
“Không có lễ tắm máu, các ngươi cảm thấy tâm tính Trần Vũ Linh tiểu thư sẽ thay đổi sao, nàng không thay đổi thì sao có thể theo kịp bước chân của đại thế tử?”
“Đại thế tử hận hay không hận chúng ta không quan trọng, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bảo vệ hắn, sinh tử của những người khác không liên quan đến chúng ta.”
Bọn lão mù không phản bác mệnh lệnh của Bạch Đấu Thăng, bọn họ đã quen với sinh tử, thôn dân thôn Oa Ngưu có lẽ đều là người vô tội, nhưng điều này cũng không liên quan tới bọn họ. “Nhị đệ, nơi này có một vị mỹ nhân bế nguyệt tu hoa sao?”
Đại đương gia Mã Đức Sở bán tín bán nghi hỏi nhị đương gia Lục Phong Hàng.
“Đại ca, mặc kệ có thật hay không, rất nhiều người nói như vậy, chúng ta đi thử vận may.”
“Nếu thật sự có, vừa vặn cho đại ca ngươi thu làm áp trại phu nhân, không có, cả thôn trâu dê gà vịt cũng vừa vặn đủ cho chúng ta đi một lần.”
Nhị đương gia Lục Phong Hàng tùy ý nói.
“Cũng đúng, chúng ta đã điều tra qua trâu dê, gà vịt trong thôn này xác định rất phong phú.” “Các tiểu tử, ở trên núi nghẹn mấy tháng, các ngươi cũng đã sớm đói khát khó nhịn.”
“Lúc này chúng ta hãy phóng túng một lần, nam và lão nữ nhân giết chết toàn bộ , trâu dê gà vịt tất cả đều không tha.”
“Điểm quan trọng nhất, bên trong có thể có một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp. Nàng là của ta, nếu ngươi dám giấu để tận hưởng thì các ngươi sẽ biết thủ đoạn của ta.”
“Còn do dự cái gì, còn không mau đi tận hưởng...”
Dưới mệnh lệnh của Mã Đức Sở, hơn hai trăm tên cường đạo xông tới thôn Oa Ngưu.
“Cường, cường đạo, là cường đạo của Hắc Phong Trại, mau chạy đi!”
“Cường đạo đang đến, chạy đi!”
“Hãy đưa bọn trẻ vào hầm rượu!”
La Cường thấy một đám cường đạo cầm vũ khí xông tới thôn Oa Ngưu, sắc mặt nháy mắt hoảng sợ, vội vàng gõ chiêng hướng về trong thôn hô to.

Vừa nghe thấy tiếng hét lớn lên của thôn trường, cả thôn Oa Ngưu nháy mắt rối loạn.
Chứng kiến những người dân hoảng loạn trong thôn Oa Ngưu, những tên cường đạo càng phấn khích hơn.
Ngay khi bọn họ vừa mới vọt vào cửa thôn, một luồng ánh sáng nháy mắt hiện lên, đầu của mười mấy cường đạo xông lên phía trước lập tức bay lên.
Thấy cảnh tượng này, tất cả cường đạo đều dừng lại, nhìn kiếm khách không biết xuất hiện ở cửa thôn từ khi nào ngăn cản bọn họ tiến lên.
“Thật xin lỗi, ta không thể nhìn các ngươi lạm sát người vô tội, các ngươi không những cản trở kiếm pháp của ta mà còn gợi lại cho ta những ký ức không tốt đẹp.”
Muộn tao kiếm khách tản ra sát khí hùng hổ bức người nói.
Bạch Đấu Thăng hơi bất lực, sao hắn lại quên thôn của muộn tao kiếm khách chính là bị cường đạo giết chết, lúc này, muộn tao kiếm khách có thể nhịn không ra tay mới là lạ.
“Đại ca, là, là cường giả Tông Sư, chúng ta nên làm gì bây giờ.”
Nhị đương gia Lục Phong Hàng thấy kiếm khí thoáng hiện lên, ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, sao bọn họ lại đụng phải cường giả Tông Sư.
“Đáng chết, chỗ hẻo lánh này làm sao có thể có cường giả Tông Sư?”
Đại đương gia Mã Đức Sở cũng hoảng sợ không thôi, tu vi của hắn chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong, đối mặt với cường giả Tông Sư chỉ có một con đường chết.
Hết chương 221.

Bạn cần đăng nhập để bình luận