Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1341

Chương 1341: Phi, ta lại có thể tên bại hoại
"Nếu như hắn còn tiếp tục đánh bạc, cũng không cần quan tâm hắn, để hắn bị người ta đánh gấy tay chân là được rồi." "Chỉ cần người còn sống, ta không thèm để ý hắn là người đần độn, hay là phế nhân." Hoàng An Trạch cuối cùng ném cái nhìn cực ghét bỏ với Hoàng Đông Kiệt, sau đó xoay người đi vào rong hẻm nhỏ tối tăm, biến mất không thấy đâu nữa. Hắn không cần cảnh cáo Trịnh Lương Tài cái gì cả, dù cho Trịnh Lương Tài từ diện mạo của hai người bọn họ nhìn ra chút gì đó, hắn biết Trịnh Lương Tài là người thông minh, không phải một người lắm mồm. "Thật là xui xẻo, sao lại gặp phải loại chuyện này."
Trịnh Lương Tài nhìn thấy Hoàng An Trạch rời đi, ánh mắt liếc nhìn Hoàng Đông Kiệt, một tên ma cờ bạc, không có cái gì đáng chú ý, hắn thu tâm mắt lại nhìn về phía con hẻm nhỏ mà Hoàng An Trạch rời đi.
"Tuổi còn trẻ đã trầm ổn như vậy, tương lai thành tựu của hắn chỉ có cao chớ không thấp, hay là ta đầu tư trước một chút."
Trịnh Lương Tài suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy bản thân rất ít khi nhìn lầm, chỉ là ngại vì thân phận của Hoàng An Trạch là Cẩm Y Vệ, đó là một thanh lửa, áp sát quá gần dễ làm bỏng chính mình.
Hắn không dễ dàng đưa ra quyết định, ôm tâm thái xoắn xuýt trở về.
Về phần Hoàng Đông Kiệt ở góc hẻo lánh, được thôi, hắn nhìn lầm rồi, so với thanh sáp Hoàng An Trạch, người này mới thật sự là Hung Long Hỗn Độn.
Không trách hắn, Hoàng Đông Kiệt thời khắc này, cũng không thèm liếc hắn một cái.
« Hoàng Đông Kiệt: Đột nhiên có loại cảm giác bị mạo phạm. »
Hoàng Đông Kiệt nhắm mắt, khóe miệng của hắn không khỏi co giật đứng lên, thật sự là thiết lập nhân vật của cổ thân thể này quả thực khó coi.
"Ma cờ bạc, người cặn bã, bại hoại." Hoàng Đông Kiệt tiêu hóa xong ký ức, cũng không nhịn được gán cho nguyên thân mấy cái danh hiệu này.
Nói như thế nào đây chứ, nguyên chủ thật sự là có liên quan đến ăn mày, khi còn nhỏ bởi vì mất đi phụ mẫu, không có năng lực sinh tôn, do đó trở thành ăn mày. Kinh thành là nơi nào, nơi nhân quyền đắt vô cùng, là nơi không cần ăn mày, bình thường ăn mày bị bắt đều sẽ bị trục xuất ra khỏi kinh thành, ngoại trừ ăn mày chạy nhanh và ăn mày có thân phận, ví dụ như trở thành một thành viên của Cái Bang.
Ăn mày còn lại rất khó lăn lộn ở kinh thành, nguyên chủ khi còn bé quá gầy gò, Cái Bang căn bản cũng không cần hắn. Nhưng hắn tốt số, được một lão đầu của lò rèn thuê làm công với mức lương vô cùng thấp.
Lão đầu của lò rèn không phải là thiện tâm đại phát, hắn cần một người làm công hầu như miễn phí thời gian dài.
Tuy rằng nguyên chủ hơi gầy, nhưng lão đầu lò rèn cần người bồi dưỡng từ nhỏ, bởi vì người như vậy có thể tin tưởng được. Thế là nguyên chủ trở thành một thành viên rèn sắt, rèn sắt là việc chân tay, nguyên chủ dần dần trở nên cường tráng, thêm với nguyên chủ vô cùng yêu quý phần công việc có được không dễ này, nỗ lực của nguyên chủ đã dân dần có được sự tán thành của lão đầu lò rèn. Thật trùng hợp là lão đầu lò rèn có một nữ nhi dáng dấp vô cùng xinh đẹp, nguyên chủ cường tráng lên dáng dấp cũng không tệ, thời gian lâu dài, hai người tự nhiên lại lọt vào mắt nhau.
Lão đầu lò rèn không phản đối việc này, dù sao cũng nuôi lớn từ nhỏ, hiểu rõ, thêm với hắn chỉ có một đứa con gái như thế, hắn dù sao cũng cần một cái người kế thừa lò rèn.
Thế là nguyên chủ trở thành con rể của lão đầu lò rèn.
Loại cuộc sống bình bình đạm đạm này vô cùng mỹ hảo, nhưng mà chuyện tốt không dài, lão đầu tử bởi vì thọ mệnh chấm dứt mà qua đời, nguyên chủ còn bị người ta xúi giục si mê đánh bạc.
Đụng tới cờ bạc, thần tiên cũng không cứu nổi, thu nhập mấy năm của lò rèn không còn nữa.
Cờ bạc lần hai, tiền tài lão đầu tử giữ lại cho nữ nhi sống qua ngày không còn. Cờ bạc lần ba, lò rèn bị thế chấp.
Cờ bạc lần bốn, tiền tài toàn thân của nguyên chủ đã hết sạch.
Cờ bạc lần năm, nguyên chủ đã điên rồi, hắn cái gì cũng không suy nghĩ, hắn chỉ muốn thắng lại toàn bộ của hắn. Sau đó tầm mắt của hắn nhìn về phía thê tử lệ rơi đầy mặt bên cạnh.
Nói hắn là bại hoại, hắn thực sự là bại hoại, vì gom tiền đánh bạc, hắn mặc kệ thê tử cầu xin như thế nào, liền vác thê tử đi thanh lâu, chuẩn bị bán thê tử cho thanh lâu.
Kết quả ở thanh lâu phát hiện thê tử có thai.
Người bình thường lúc này đều sẽ tỉnh ngộ, ai ngờ nguyên chủ lại mê muội rồi. Hắn không mang thê tử về nhà, ngược lại hét giá với người của thanh lâu.
Điều này khiến cho thê tử bên cạnh ngoại trừ khóc không thành tiếng ra, vẫn là khóc không thành tiếng. Cuối cùng không đồng ý với người của thanh lâu, liền mang theo thê tử đi tìm người môi giới.
Giá cả mà người môi giới cho cao hơn thanh lâu một chút, kết quả nguyên chủ không có chút do dự nào, trực tiếp bán đi.
Khi tiền hàng thanh toán xong, tên cặn bã nguyên chủ này còn nói với thê tử của hẳn: «Chờ ta, đây là một lần cuối cùng, ta nhất định thắng lại toàn bộ tiền của chúng ta, đến lúc đó ta nhất định sẽ chuộc ngươi về, cùng ngươi và hài tử sống qua ngày. »
Sau đó hắn đi rồi, một đi không trở lại! Tuy rằng việc này đến bây giờ đã qua mười lăm năm, nhưng ký ức khắc sâu, Hoàng Đông Kiệt không thể không cảm thán "bản thân" của thế giới này là một tên cặn bã bại hoại không hơn không kém.
Mười lăm năm, nguyên chủ ngay cả một lần cũng chưa từng đi tìm người môi giới hỏi thăm thê tử của hắn cuối cùng thuộc về ai, người như vậy còn có thuốc chữa ư?
Bại hoại súc sinh cặn bã
Bạn cần đăng nhập để bình luận