Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1552: Nửa đường nhảy ra một con mèo lớn!

Chương 1552: Nửa đường nhảy ra một con mèo lớn!Chương 1552: Nửa đường nhảy ra một con mèo lớn!
Hoàng An Trạch lắc đầu, ném toàn bộ những chuyện liên quan đến nam nhân đó ra sau đầu. Mặc dù nam nhân đó đã quay đầu, nhưng từ căn nguyên cũng không thể thay đổi sự thật hắn đã từng phụ bạc thê nhi.
Đừng nói đến hảo cảm gì, trong lòng hắn chán ghét cũng chẳng hề giảm đi một chút.
"Sư huynh, một quyển thoại bản hay như vậy, tác giả sao lại chỉ viết có một quyển, chẳng lẽ hắn nhất định phải đợi đột phá Tiên Thiên mới viết quyển thứ hai sao?"
Tô Tiểu Xảo xinh đẹp đáng yêu ngẩng cái đầu nhỏ của nàng nhìn Hoàng An Trạch, bộ dạng giống hệt như khi nhìn thấy sách bị ngừng mà không thỏa mãn, không vui.
Về tác giả của tiểu thuyết này, ba năm trở lại đây, theo sự nổi tiếng của sách, người đời sao có thể không thử tìm hiểu về tác giả này.
Người biết nhiều rồi, tự nhiên biết được tác giả này chậm chạp không ra quyển thứ hai, là bởi vì điều kiện tự thân hạn chế, không thể đột phá Tiên Thiên, viết ra thứ gì cũng chẳng có mùi vị, cũng có người muốn bắt cóc tác giả này, thậm chí còn muốn mời tác giả này phụ trách chỉ dạy đệ tử trong môn phái... Các loại ý tưởng đều có, nhưng đến cuối cùng đều không có kết quả. Nguyên nhân không rõ, có lẽ với tâng thứ của bọn họ thì không thể hiểu được những chỉ tiết này. Mặc dù chỉ có một quyển, nhưng người trong thiên hạ đều biết tác giả này một khi đột phá đến Tiên Thiên, hắn nhất định sẽ động bút viết quyển thứ hai.
"Đừng mong chờ nữa, cả đời này hắn không thể nào viết ra quyển thứ hai được, bởi vì hắn không thể có cơ hội đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên!"
Hoàng An Trạch đối với nam nhân đó không có chút hảo cảm nào, nói hắn không thể, tự nhiên không có một chút áy náy nào.
"Sư huynh, nói như thể huynh hiểu rõ hắn vậy. . !"
"Ngươi phải biết người trong thiên hạ không biết có bao nhiêu người mong chờ hắn đột phá Tiên Thiên, chờ hắn viết ra quyển thứ hai!"
"Ta thừa nhận hắn viết cũng rất hay, nhưng Tiên Thiên không phải dễ đột phá như vậy, huống hồ ngươi không hiểu hắn, khi ngươi hiểu hắn rồi, ngươi sẽ biết rằng Hậu Thiên đỉnh phong đã là cực hạn của hắn!"
Tô Tiểu Xảo nghe nói quyển thoại bản này không thể có quyển thứ hai, nàng liền không vui, một quyển sách hay như vậy lại dừng, ai có thể chấp nhận được.
"Bởi vì hắn viết còn tốt hơn những thứ cha ta và các trưởng lão khác của Kiếm Môn dạy!"
Hoàng An Trạch bình tĩnh nói.
"Sư huynh, tác giả này có thể viết ra phương diện Hậu Thiên một cách toàn diện như vậy, vững chắc như thế, sao hắn có thể không đột phá được Tiên Thiên!"
"Muội cứ đọc sách đi, ta đi xử lý đám cây cối xung quanh, rắc ít hùng hoàng, phòng côn trùng muỗi mòng, dựng tạm một cái chòi sau đó kiếm ít củi đốt. . !"
Hoàng An Trạch khẽ mấp máy môi, định nói gì đó lại thôi, hắn thực sự không muốn nói nhiều về nam nhân kia.
"Sư muội, trước không có thôn, sau không có người, đêm nay cứ tạm chịu thiệt ở đây qua đêm đã... !"
Tô Tiểu Xảo chu môi nói.
Cố tình chờ Hoàng An Trạch ra ngoài trải nghiệm thì nàng lẻn ra ngoài.
Tô Tiểu Xảo bề ngoài đọc sách nhưng thực chất lại vụng trộm quan sát Hoàng An Trạch bận rộn bên cạnh nàng, ra ngoài rèn luyện lâu như vậy rồi, vì sao lại cứ chậm chạp trên đường về, chẳng qua là muốn ở bên Hoàng An Trạch nhiều hơn.
Đối với nữ hài tử, nếu không thích một người, sao nàng có thể trốn ra ngoài khi các sư huynh đệ khác ra ngoài rèn luyện.
Hoàng An Trạch thấy nơi hoang vu hẻo lánh này không có hang động gì, lại thấy sư muội là nữ hài tử, đành tranh thủ làm trước khi mặt trời lặn.
Nàng thích Hoàng An Trạch, nữ nhân giang hô dám yêu dám hận, nàng không che giấu, chỉ là Hoàng An Trạch rõ ràng đã nhận ra nhưng lại giả vờ ngây ngốc.
"Sư huynh, huynh thích nữ hài tử như thế nào?”
Tô Tiểu Xảo thấy Hoàng An Trạch đưa thức ăn tới, liền cố tình tiến lên ngồi cạnh Hoàng An Trạch, ngồi sát vào Hoàng An Trạch.
Hoàng An Trạch lấy lương khô và một ít thịt nướng khô ra, xử lý đơn giản bên đống lửa, sau đó chia một nửa đồ ăn đã nướng nóng cho sư muội.
Sau một giờ làm việc bận rộn, hắn đã xây dựng một cái lêu đơn giản. Hoàng hôn biến mất ở đường chân trời, đống lửa được thắp sáng.
Hoàng An Trạch thấy sư muội ngồi gần như vậy, liên khẽ dịch mông một cái, kết quả sư muội lại ngồi sát lại, thấy tránh không được, đành mặc kệ sư muội vui vẻ vậy.
Hoàng An Trạch để ý thấy sư muội đang nhìn lén nhưng đánh giả vờ như không quan tâm, hắn là mật thám được triều đình cử đi nằm vùng ở Kiếm Môn, sao hắn lại có thể có ý tưởng với nữ nhi của sư phụ hắn được.
Tô Tiểu Xảo có vẻ vô tình hỏi vấn đề này, nhưng thực chất lại rất để ý câu trả lời của Hoàng An Trạch.
"Sư muội, ngươi có biết, sư huynh chỉ chuyên tâm vào võ đạo, về chuyện tình cảm... !"
"AI?"
Lời của Hoàng An Trạch còn chưa dứt, sắc mặt hắn đã căng lên, lập tức bật dậy, bởi vì hắn nghe thấy có động tĩnh.
Nơi hoang vu hẻo lánh này, nếu là động vật thì còn đỡ, nếu là người thì phải cẩn thận, hết sức cẩn thận.
Tô Tiểu Xảo cũng không phải trẻ con, mặc dù nàng rất muốn biết Hoàng An Trạch thích kiểu nữ hài tử nào, nhưng lúc này đây nàng chỉ có thể một tay nắm chặt chuôi kiếm, mắt chăm chú nhìn vào khu rừng có động tĩnh.
Rừng cây rung động ngày một lớn, Hoàng An Trạch và Tô Tiểu Xảo cảnh giác nhìn chằm chằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận