Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 207. Thánh Đình hội lại nổi tiếng!




“Chúng ta đối phó Phật Môn và Ma giáo, đơn giản là do thánh chủ chúng ta khó chịu với Phật Môn và Ma giáo.”
“Về phần triều đình, chúng ta và triều đình nước sông không phạm nước giếng, không muốn tiếp xúc với bọn họ, cũng không muốn có bất kỳ hợp tác gì với bọn họ.”
Trịnh Tùng Cao chậm rãi nói.
“Vậy thì các ngươi...”
“Được rồi, ngươi nhận đủ tình báo rồi, kế tiếp, ta nên vì người của chúng ta đòi lại công bằng một chút.”
Trịnh Tùng Cao cắt đứt câu hỏi của Dạ Trảm, tản ra khí tức nguy hiểm nhìn Dạ Trảm.
Dạ Trảm biết trận chiến này không tránh khỏi, vì thế bắt đầu nghiêm túc chiến đấu. Hai người nháy mắt va chạm với nhau hết sức căng thẳng.
Hồi lâu, thắng bại đã phân!
Dạ Trảm thở hổn hển, chật vật không chịu nổi chống kiếm nửa quỳ trên mặt đất, khóe miệng có vết máu, trên người có đủ loại vết thương lớn nhỏ.
Trên người Trịnh Tùng Cao cũng bị thương, chẳng qua thương thế của hắn nhẹ hơn Dạ Trảm nhiều. Không có cách nào, ai bảo hắn có không ít đan dược thần kỳ bộc phát sức chiến đấu, hồi huyết, gia tăng chân khí vân vân hiệu quả cực mạnh, lại hầu như không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Chỉ bằng những thứ này, hắn cũng đã đứng ở thế bất bại.
“Chúng ta đi!”
Trịnh Tùng Cao không có ý giết Dạ Trảm, nếu như muốn giết, lúc trước cũng sẽ không trả lời nhiều vấn đề của Dạ Trảm như vậy.
Để Thánh Đình hội cao quang lên đài, nhân vật số hai của Thính Vũ Các không phải là nhân vật tuyên truyền tốt nhất sao?
Vì thế hắn không quay đầu lại dẫn hai người Cùng Vô Sinh rời đi.
“Ta không phải bại trên tay hắn, ta là bại do không có đan dược, luyện đan sư thần kỳ như vậy, chẳng lẽ Lục thần y thật sự đã gia nhập bọn họ?”
Dạ Trảm đối với sự ra đi của ba người Trịnh Tùng Cao không cảm thấy bất ngờ, lúc Trịnh Tùng Cao trả lời các câu hỏi của hắn, hắn cũng đã ý thức được Trịnh Tùng Cao không có ý giết hắn.
Nghĩ lại trong lúc chiến đấu, Trịnh Tùng Cao không sợ lãng phí gặm hết từng viên đan dược thần kỳ, hắn cũng rất hâm mộ nha.
Tuy rằng nói hắn cũng có hai ba viên đan dược bộc phát sức chiến đấu nhưng hiệu quả và số lượng căn bản không thể so sánh với Trịnh Tùng Cao, bằng không sao hắn có thể thua nhanh như vậy.
“Thật là thời buổi rối ren, không ngờ thiên hạ còn có vị Đại Tông Sư thứ tám tồn tại, phải mang tin tức trở về mới được.”
Dạ Trảm cảm giác thương thế của bản thân hơi nghiêm trọng, biết dùng thương thế như vậy đi đánh chết Đông Võ Vương là không thể nào.
Tìm kiếm tung tích của Đông Võ Vương cần có thời gian, việc cấp bách trước mắt là mang tình báo của Thánh Đình hội trở về.
Lúc này hắn xử lý đơn giản vết thương của mình, vận khí chữa thương khôi phục xong thì không ngừng vó ngựa chạy về Thính Vũ Các.
Không bao lâu sau, thiên hạ chấn động!
Thiên hạ vị Đại Tông Sư thứ tám hiện thế!
Thiên hạ không phải có sáu thế lực siêu nhiên mà là bảy thế lực siêu nhiên.

Đến lúc này, Thánh Đình hội thần bí khó lường đã hoàn toàn hấp dẫn tầm mắt của người trong thiên hạ.
Thính Vũ Các.
“Năm nửa bước Đại Tông Sư, các loại đan dược thần kỳ, toàn viên cường giả Tông Sư...Thật thú vị, chỉ dựa vào những này thôi cũng có thể thấy được vị Thánh chủ này cũng là một nhân vật thần kỳ đa sắc thái.”
“Dưỡng thương cho tốt, không cần quản Thánh Đình hội, Phật Môn và Ma giáo sẽ thay chúng ta thăm dò rõ ràng thực hư của Thánh Đình hội.”
Sát thần Mạch Vô Sinh nói xong lại chạy tới bờ biển chém cá luyện kiếm...

Chương 151: Lộ tung tích!
Thiên Sư Đạo.
“Từ khi thiên hạ xuất hiện dị tượng tới nay, không ít kỳ nhân, cường giả, bá chủ lần lượt hiện thế, bây giờ càng tuyệt, lại xuất hiện một Đại Tông Sư.”
“Thiên hạ này làm sao vậy, sao càng ngày càng khiến cho người ta nhìn không thấu, dị tượng này tượng trưng cho phúc hay họa, hay là đang báo trước điều gì?”
Trương Cửu Thiên quan sát tinh không, nhìn sao cũng không thấu sự thay đổi của thiên hạ.
“Đại Tông Sư của Thánh Đình hội cũng là một người kỳ lạ, chỉ vì nhìn Phật Môn và Ma giáo thấy khó chịu liền nhằm vào bọn họ.”
“Nếu ngày nào đó nhìn triều đình không vừa mắt, nhìn thế lực khác không vừa mắt, có lẽ cũng sẽ ra tay không kiêng nể gì.”
“Thánh chủ này có lẽ cũng không phải là người an phận gì, hy vọng hắn sẽ không gây họa cho thương sinh, bằng không thiên hạ này có lẽ sẽ...”
Trương Cửu Thiên suy nghĩ một chút lại phái người chú ý nhất cử nhất động của Thánh Đình hội, dù như vậy hắn vẫn cảm thấy không đủ.
Vì thế, hắn né tránh tầm mắt của các thế lực khác theo dõi, lén rời khỏi Thiên Sư Đạo.
Triều đình.
“Đại Tông Sư! Thánh Đình hội có Đại Tông Sư!”
Hoàng Thiên Thạch nhận được tin tức này, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Với hắn mà nói, bất luận một vị Đại Tông Sư nào cũng là một phiền toái, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một vị Đại Tông Sư, hắn không thể không định vị Thánh Đình hội lại lần nữa. “Lão tổ, Thánh Đình hội có phần nội tình này, chắc chắn là nhiều năm tháng mới tích lũy được, điều này chứng tỏ thánh chủ là nhân vật hơn trăm năm trước.”
“Hơn trăm năm trước, lão tổ ngài hẳn là đã từng chú ý rất nhiều kỳ tài thiên hạ, thánh chủ này nói không chừng chính là một trong những vị đó.”
“Lão tổ, ngài có đoán ra thân phận của thánh chủ này hay không?”
Hoàng Minh Long biết thiên hạ xuất hiện không ít kỳ nhân dị sĩ, dưới dị tượng như vậy, đột nhiên xuất hiện lão quái vật hơn trăm năm trước cũng không phải là không thể.
Có một số lão quái vật rất cẩu, có một số lão quái vật thật sự có thể sống, nói không chừng thánh chủ này chính là cường giả hơn trăm năm trước bất ngờ đột phá Đại Tông Sư.

“Không biết, cũng đoán không ra, tài năng kinh diễm của thời đại trước cũng đã ngã hết rồi, thậm chí còn sống sót đến bây giờ cũng đã già không thể động đậy.”
“Đột phá Đại Tông Sư không nhất định là tài kinh diễm năm đó, có thể là cường giả điệu thấp không lộ thanh sắc, tựa như Trương Cửu Thiên vậy.”
“Đại khí muộn thành, thời vận đến, cái gì cũng không đỡ được, để Trương Cửu Thiên vọt thẳng lên, vượt qua tất cả mọi người.”
Mỗi khi có kinh diễm mới xuất hiện, triều đình đều lưu ý nhưng không có nghĩa là những người này có tư cách đột phá đến Đại Tông Sư, cho nên Hoàng Thiên Thạch không cách nào phán định thân phận thật sự của thánh chủ.
Hết chương 207.

Bạn cần đăng nhập để bình luận