Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 886. Tai hoạ ập đến Bắc Liệt!




“Ừm.”
Thượng Quan Linh Lung nghe vậy cũng không lo lắng, đây chỉ là một thủ tục, nàng chỉ cần đợi Hoàng Đông Kiệt đến đón là được.
“Đã đến lúc chuyển sang bước tiếp theo rồi phải không?”
Hoàng Đông Kiệt uống trà, bình tĩnh hỏi Tần Bác Văn.
“Ừm.”
“Hiện tại liền cần một cơ hội làm cho tất cả quốc gia cảm giác được nguy cơ, chỉ có như vậy, toàn bộ nhân loại mới có thể đoàn kết lại!”
Tần Bác Văn mỉm cười.
“Hay là ta đóng vai một ma đầu, tìm một quốc gia tiêu diệt nhé?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
“Đừng, ngàn vạn lần đừng. Mỗi lần ngươi ra ngoài đều có người chết. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới đang theo dõi ngươi chặt chẽ. Một khi ngươi có hành động sẽ khiến các quốc gia khác phải sợ hãi!”
Tần Bác Văn biết uy danh của Mạt Nhật đã được xác lập, nếu lại dùng Mạt Nhật sẽ phản hiệu quả, hắn không muốn Mạt Nhật làm loạn...
Hoàng Đông Kiệt cười không nói, đương nhiên hắn biết các nước trên thế giới đều sợ hãi hắn, nhờ sự tồn tại của hắn mà Diệu Hạ trở thành quốc gia đứng đầu ở Lam Tinh.
Giờ đây Diệu Hạ không chỉ đứng đầu về quân sự mà còn đứng đầu về kinh tế, thậm chí số lượng nhân tài, cường giả cũng đã đạt đến trình độ không nước nào sánh bằng.
Trên thế giới không thiếu người thông minh, nhiều nước đã nhìn ra bước đi tiếp theo của Diệu Hạ là trở thành cường quốc toàn cầu, nghĩ đến thực lực của Mạt Nhật, nếu không đánh bại được thì hãy gia nhập.
Nhiều quốc gia bọn họ không có ý chống cự mà tích cực hợp tác với Diệu Hạ, chuẩn bị cho tương lai, tranh thủ vì lợi ích của mình.
Quốc gia tích cực hợp tác chỉ là số ít, là người thì ai cũng có tham vọng, chưa kể các vấn đề tôn giáo, xung đột sắc tộc, vấn đề phong tục...ở nhiều quốc gia trên thế giới.
Diệu Hạ muốn bao dung hết thảy thì phải có chính sách tương đối.

“Ngươi đã cống hiến nhiều cho Diệu Hạ rồi, việc còn lại hãy giao cho chúng ta. Để đối mặt với đại lục Vĩnh Dạ chưa biết rõ, nhân loại chúng ta phải đoàn kết lại!”
Tần Bác Văn nói.
“Được rồi, nếu cần hãy cho người nói cho ta biết một tiếng là được, vừa lúc ta tính nghỉ ngơi một thời gian.”
“Nhưng ta luôn cảm thấy các ngươi phòng ngừa có hơi quá. Chúng ta ít tiếp xúc với đại lục Vĩnh Dạ, sao lại xem đó trở thành đại địch.”
“Các ngươi chưa bao giờ nghĩ đại lục Vĩnh Dạ có thể không phải là sói. Ngược lại, bọn họ là cừu còn chúng ta là sói hay sao!”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói.
“Đối với tất cả những điều chưa biết, phòng ngừa chu đáo vẫn không sai. Dù bọn họ là sói hay cừu, sự tiến bộ của loài người chúng ta sẽ không bao giờ dừng lại!”
“Bởi vì có ngươi mà chúng ta đã tăng tốc thúc đẩy sự thống nhất của nhân loại và khám phá sâu hơn về đại lục Vĩnh Dạ chưa được biết đến!”
“Không có ngươi, chúng ta chỉ có thể tiếp tục bảo vệ ba mẫu đất của mình!”
Ý của Tần Bác Văn rất rõ ràng, bởi sự tồn tại của Mạt Nhật đã mang đến cho nhiều người hy vọng và dũng khí, người có thể kéo các tinh thể va chạm với nhau chính là niềm tin của bọn họ. “Tuy các ngươicoi ta là thần bảo hộ của nhân loại, ta không ngại, nhưng ta rất lười biếng. Trừ khi cần thiết, ta sẽ không ra ngoài gió táp mưa sa!”
“Hơn nữa ta mỗi lần xuất động sẽ có rất nhiều người chết. Các ngươi muốn ta xuất động thì tốt nhất ta nên xuất động với tư cách là Thần Y chứ không phải Mạt Nhật!”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy cần phải nhắc nhở một chút, tuy hắn đã từng giết người, tuy rằng hắn đồ tộc diệt quốc không ít nhưng giờ hắn đã có con gái, tốt nhất đừng để tay dính quá nhiều máu, trừ phi hắn nhịn không được.
“Yên tâm đi, bây giờ trên thế giới không có ai dám khiêu khích ngươi. Dù là Chủ Thần Giáo, một trong ba tà giáo lớn còn sót lại cũng chia rẽ vì sợ mục tiêu tiếp theo của ngươi sẽ là bọn hắn!”
“Trên Lam Tinh, có thể ngươi sẽ có ít cơ hội xuất động. Nhiều nhất là đụng tới vật quỷ dị khó giải quyết, mời ngươi đi ra bắt giữ.”
Tần Bác Văn mỉm cười.
“Không nói chuyện với ngươi nữa. Trong nhà còn có kiều thê chờ ta đây.”

Hoàng Đông Kiệt xem giờ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tần Bác Văn nhanh chóng đứng dậy tiễn Hoàng Đông Kiệt ra ngoài.
Gia tộc Thượng Quan.
Khi Hoàng Đông Kiệt đến, người của gia tộc Thượng Quan đối với hắn càng kính trọng hơn lần trước, Hoàng Đông Kiệt biết đây là ảnh hưởng của thân phận.
“Ta muốn đưa nàng và con đi!”
Hoàng Đông Kiệt mở miệng nói với đám người Thượng Quan Hồng Chính.
“Sao lại thất thần đứng đó? Sao ngươi không đi giúp tiểu thư đóng gói hành lý đi?”
Bọn người Thượng Quan Hồng Chính không chút do dự quay người sai người hầu thu dọn hành lý.
Hoàng Đông Kiệt trò chuyện vài câu với Thượng Quan Hồng Chính rồi đi đến phòng Thượng Quan Linh Lung.
“Ngươi đã trở lại”
Thượng Quan Linh Lung ôm đứa bé, thấy Hoàng Đông Kiệt gõ cửa bước vào, trên mặt hiện lên nụ cười.
“Chà, thơm quá!”
Hoàng Đông Kiệt bước tới trước mặt Thượng Quan Linh Lung, ngửi ngửi hai bên rồi nói. Thượng Quan Linh Lung sắc mặt hơi đỏ lên, người đàn ông này thật sự nhớ mãi không quên hương thơm trên cơ thể của nàng.
“Ngươi muốn dẫn ta đi, mấy người phụ nữ kia của ngươi có chào đón ta không?”
Thượng Quan Linh Lung thấy người hầu thu dọn hành lý, biết Hoàng Đông Kiệt muốn mang nàng đi, nghĩ tới Hoàng Đông Kiệt có mấy người phụ nữ, nàng hơi chua xót nói.
“Đừng lo lắng, bọn họ tính tình ôn hòa, ngươi sẽ nhanh chóng hòa hợp với bọn họ!”
Hoàng Đông Kiệt khẽ cười nói.
“Hừ, thật là lợi cho ngươi!”
Thượng Quan Linh Lung nhìn con gái trong tay, thở dài, nàng thở dài một hơi, giống như là thỏa hiệp gì đó, nàng trừng mắt nhìn Hoàng Đông Kiệt nói.
“Phải phải, là ta nhặt được lợi lớn. Nếu có thể, ta còn muốn thể nghiệm lại phong tình của đêm đó lần nữa!”
“Hứ, ngươi nghĩ hay lắm, tránh ra!”

Hoàng Đông Kiệt không ra vẻ được một tấc lại muốn tiến một thước, thấy người gia tộc Thượng Quan đang thu dọn hành lý, vẫy tay cuốn hành lý vào thế giới gương, sau đó đưa Thượng Quan Linh Lung và đứa trẻ về phòng khám.
Bọn người Thẩm Mạn Ngọc thấy Thượng Quan Linh Lung và đứa trẻ, đúng như dự đoán, bọn họ nhanh chóng hòa nhập với Thượng Quan Linh Lung, nhưng điều đau lòng cho Hoàng Đông Kiệt là các nàng đều chỉ tập trung vào đứa trẻ mà mặc kệ hắn.
Thời gian trôi qua, tai họa ập đến Bắc Liệt.
Một vật quỷ dị khủng bố đã đến Bắc Liệt, đó là một quả cầu kim loại, quả cầu kim loại này không chỉ tăng kích thước mà còn gây ra động đất.
Người dân Bắc Liệt đều hoảng sợ, bọn họ là đảo quốc, thiệt hại do Mạt Nhật gây ra còn chưa hồi phục, bây giờ lại có vật quỷ dị gây ra động đất, đây là không sợ Bắc Liệt bọn họ chìm sao?
Hết chương 886.

Bạn cần đăng nhập để bình luận