Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1457: Mệnh đáng lẽ ra như vậy, hà tất phải...!!!

Chương 1457: Mệnh đáng lẽ ra như vậy, hà tất phải...!!!Chương 1457: Mệnh đáng lẽ ra như vậy, hà tất phải...!!!
Người hái thuốc ngây ngốc nhìn Vẹt, hiện tại hắn mới phát hiện con Vẹt đối thoại với hắn, toàn bộ hành trình một chút cản trở đều không có.
Mặc dù hắn kinh ngạc sự thần kỳ của Vẹt, nhưng hắn đâu có tâm tư để ý cái này, bởi vì trong đầu hắn đều là báo thù, nhưng hắn cũng ý thức được cầu xin sát thủ là vô dụng.
"Ta dẫn đường cho các ngươi, các ngươi đi theo ta."
Người hái thuốc trong lòng giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn là buông công việc trong tay, dẫn theo Hoàng Đông Kiệt và Vẹt xuất phát vê hướng hang ổ của cường đạo Tri Chu.
Hồi lâu, người hái thuốc đi đường tắt, rốt cuộc đã dẫn Hoàng Đông Kiệt đi tới gần hang ổ của cường đạo Tri Chu.
"Ngươi có thể quay trở về tiếp tục chôn xác, cũng có thể chờ ở chỗ này."
"Yên tâm, chúng ta là người chuyên nghiệp, đã nhận nhiệm vụ của thôn Dược Nhi các ngươi, thì cam đoan cường đạo sẽ chết sạch."
"Dù cho bọn họ ba, bốn trăm người phân tán trốn, thời gian một nén hương, chúng ta cũng có thể khiến cho bọn họ chết không thể chết hơn."
Con Vẹt nghĩ đến hơn một trăm cỗ thi thể không đầu của thôn Dược Nhi, nam nữ già trẻ đều có, nữ còn là sau khi bị làm nhục mới bị chém đầu, thi thể không đầu của ấu hài cũng là đặt nghiêm chỉnh ở đó.
"Phịch”
Muốn khiến bọn họ thương hại hắn, giết hết cường đạo Tri Chu, rồi đi giết Thiên Ky Du Binh.
Người hái thuốc không nói lời nào, Hoàng Đông Kiệt và con Vẹt đều hiểu ý tứ của hắn.
Đây là thanh âm người hái thuốc quỳ xuống sau lưng Hoàng Đông Kiệt.
"Lão đại, hay là giúp hắn một chút?"
Con Vẹt nhìn vê hướng trại cường đạo phía trước nói.
"Ngươi là lần đầu tiên xuyên không tới, chưa thích ứng với thế giới người ăn thịt người, ta có thể hiểu được, ta cũng có thể bao dung ngươi một lần, nhưng không có lần sau."
Hiện tại nhìn thấy một thôn bị tàn sát, dù cho nó đã quen với sự hắc ám của thế giới này, nhưng nếu để nó gặp phải chuyện bất bình, ít nhiều khiến tâm trạng của nó phập phồng.
"Chúng ta là sát thủ, không phải thánh mẫu, không phải nhìn thấy chuyện bất bình gì cũng phải quản, phải biết vị trí của mình."
Kiếp trước, mặc dù nó là một bình xịt Internet, nhưng nó chỉ là lắm mồm, không phải là đại ác nhân gì, nó vẫn còn có lương tri.
"Muốn giúp hắn cũng được, nhưng mà phải đem quy củ của giới sát thủ ra, sát thủ không làm không công, phải lấy tiền."
Hoàng Đông Kiệt truyền âm nói.
"Cảm ơn lão đại nhiều" Con Vẹt vui vẻ nói.
"Sau này ta không hy vọng ngươi còn phát sinh loại tình huống này."
"Ta không đòi nhiều lắm đâu, một trăm lượng bạc, nếu như hắn có thể bỏ ra một trăm lượng bạc, chúng ta sẽ giúp hắn."
"Thiên Ky Du Binh có hơn một ngàn người, người nhiều như vậy cũng không dễ chém, chúng ta lấy không nhiều lắm, chỉ một trăm lượng bạc thôi." Con Vẹt nghe thấy một trăm lượng, nó biết lão đại là đang làm khó người khác rồi, nhưng nó cũng biết đây là ranh giới cuối cùng thấp nhất của lão đại rồi, không có thương lượng.
Một trăm lượng!?
Thù lao là nhất định phải lấy, nếu như người hái thuốc không bỏ ra được, vậy chỉ có thể nói hắn muốn giúp cũng không giúp được.
"Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi báo thù cũng được, nhưng chúng ta không phải hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, chúng ta là sát thủ, giết người phải lấy tiên công.
Hoàng Đông Kiệt biết người hái thuốc không thể bỏ ra nhiều ngân lượng như vậy, nhưng thù lao này hắn đã hạ thấp đến cực điểm, một trăm lượng giết hơn một ngàn người, sát thủ như vậy đi đâu tìm.
"Nếu như ngươi có thể gom đủ một trăm lượng bạc cho chúng ta, thù này chúng ta thay ngươi báo."
"Đừng cò kè mặc cả, cũng đừng được voi đòi tiên nữa, đây là cái giá thấp nhất của chúng ta rồi, nếu như ngươi không có, cho dù ngươi có quỳ gối ở đây dập nát đầu, chúng ta cũng sẽ không liếc nhìn ngươi thêm một cái."
Con Vẹt về phía người hái thuốc nói.
"Một trăm lượng!? Hừ, ta sẽ đi gom.”
Người hái thuốc nghe thấy một trăm lượng, sắc mặt tái nhợt, nhưng nghĩ tới tổ tông của hắn đều là người hái thuốc, để lại cho hắn mấy củ Nhân Sâm trăm năm, trong đó có một củ Nhân Sâm ba trăm năm.
Đem đến trấn phụ cận bán đi, dù cho nhà buôn lậu thuốc ép giá thấp, cũng không phải là không thể gom đủ một trăm lượng này.
Nghĩ đến báo thù có hi vọng rồi, hắn cũng không chờ lâu ở đây nữa, trở về kiếm tiền đi. Hắn không sợ tên sát thủ này lừa hắn, bởi vì lừa thì lừa, hắn cũng không có cách nào cả.
"Phải làm việc”
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy người hái thuốc không hề ở lại xem cường đạo Tri Chu bị hắn tàn sát, liền gấp gáp trở về kiếm tiền, cũng không để ý, mang kiếm đi về hướng trại cường đạo Tri Chu.
"Người nào?”
Cường đạo trông coi cổng trại nhìn thấy có người ăn mặc kỳ quái đi theo bọn hắn, không khỏi lên tiếng quát.
"Người đòi mạng của các ngươi."
Con Vẹt trả lời một câu, liền bay đến trên cành cây to gần đó chuẩn bị xem náo nhiệt.
"Không hay, lại có võ giả hành hiệp trượng nghĩa đánh tới cửa rồi, nhanh đóng cửa trại."
Bọn cường đạo nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt dám một mình đến gây phiền phức, vậy chắc chắn chính là Võ Giả.
Trong trại của cường đạo Tri Chu bọn họ không có bao nhiêu Võ Giả, có đều là nhất phẩm trở xuống, bình thường bọn họ đều là dựa vào nhân số doạ những tên võ giả muốn đến hành hiệp trượng nghĩa kia.
Nhưng võ giả này hình như không sợ bọn họ, bọn họ lập tức ý thức được đây có thể là Võ Giả cao cấp, không nói hai lời trước tiên đóng cửa trại rồi nói.
"Sưu"
Hoàng Đông Kiệt rút kiếm liên chém tới, cửa trại trực tiếp bị kiếm khí chém nát.
Chặn ở phía sau cổng trại, không ít cường đạo bị mảnh vỡ của cánh cổng đánh bay ra ngoài, người không bị lan đến gần, cũng trợn mắt hốc mồm nhìn một màn điên đảo tam quan trước mắt.
Võ giả lợi hại nhất mà bọn họ từng gặp qua cũng chính là võ giả Hậu Thiên, làm sao có thể gặp qua cường giả Tiên Thiên, thoáng cái bị cường giả Tiên Thiên tìm tới cửa.
Một lời không hợp liền phá cổng trại mà vào, bọn họ muốn không hoảng hốt cũng không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận