Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1450: Sát thủ xuất hiện!

Chương 1450: Sát thủ xuất hiện!Chương 1450: Sát thủ xuất hiện!
"Phùi"
Lý Đạo Thần thu quyền thở ra một hơi, hắn đi đến bên ao nước múc nước rửa mặt, mặc dù hắn biết tiến độ của mình chậm nhưng hắn không oán trách trời đất bất công.
"Cố gắng thêm một chút, ta tin rằng trời không phụ lòng người!"
Lý Đạo Thần thầm tự động viên mình.
"Âm!"
Đột nhiên, mắt Lý Đạo Thần mở to, vì mông hắn bị đánh một đòn, cả người trực tiếp rơi xuống nước.
"AI?"
"Ủa, người đâu?"
Lý Đạo Thần không nhận được hồi đáp, liền sốt ruột hỏi thăm xung quanh, hắn mong rằng tiền bối đá hắn có thể trả lời hắn.
Khiến đồng tử của hắn co lại, tưởng rằng mình gặp ma, nhưng bình tĩnh lại một chút, hắn lập tức biết mình gặp phải cao thủ chứ không phải ma.
"Tiền bối, có phải vãn bối luyện sai điều gì không, tiền bối đá vãn bối một cước là để nhắc nhở vẫn bối!"
Lý Đạo Thần chắp tay hành lễ nói.
"Không biết tiền bối nào đang đùa giỡn với vãn bối?"
"Tiền bối, vãn bối ngu dốt, mong tiền bối chỉ bảo!"
Lý Đạo Thần vừa ngoi đầu lên khỏi mặt nước, liền nhìn thẳng lên bờ, kết quả phát hiện không có một bóng người.
Do cuộc sống về đêm ở nội thành còn náo nhiệt hơn cuộc sống về đêm ở ngoại thành nên Hoàng Đông Kiệt cảm thấy vất vả lắm mới đến nội thành một lần, đương nhiên phải đi dạo một chút. Đi dạo một lúc thì sắp đến giờ giới nghiêm, lúc này trên đường đã không còn ai.
Không nhận được hồi đáp trong một thời gian dài, lòng Lý Đạo Thần tràn đầy thất vọng. Hoàng Đông Kiệt đúng là đã đi rồi, tại sao hắn lại đá Lý Đạo Thần một cước, vì hắn cảm thấy vất vả lắm mới đến thế giới này, nếu không đá hết ba nhân vật chính thì cuộc đời này sẽ không trọn vẹn.
Hắn rời khỏi phủ Tần vương, lúc này mặt trời đã lặn, trời đã tối đen.
"Đi rồi sao, vì ta sinh ra có đôi mắt khác thường nên không ai thích ta sao?"
Hoàng Đông Kiệt vừa mới nhảy lên nóc nhà thì đã có chuyện hay để xem.
"Đứng lại!"
"Bắt lấy ả, đừng để ả chạy thoát!"
Hoàng Đông Kiệt liên nhảy lên nóc nhà tìm nơi nghỉ chân đêm nay.
Một nữ sát thủ đang bị săn lùng, nữ sát thủ Hoàng Đông Kiệt này từng gặp ở ngoại thành.
Một khi người phía trước dám ngăn cản nàng thì tranh thủ nhất kích tất sát...
Nữ sát thủ khí chất băng sơn cũng phát hiện ra Hoàng Đông Kiệt trước mặt, nàng nheo mắt lại thì thấy nửa đêm trên mái nhà có người đứng thì rất có thể là cao thủ.
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy nữ sát thủ nhảy về phía vị trí hắn, hắn không có ý định trốn tránh nên đứng trên mái nhà nhìn lên phía trên.
"Chuyện kinh doanh phát triển đến mức người ta vào nội thành để giết người sao?" Nàng không hề cảm nhận được sự thù địch từ Hoàng Đông Kiệt nhưng nàng vẫn tránh né một chút, đồng thời các cơ toàn thân âm thầm căng lên.
Nàng mặc đồ trắng, váy trắng, khăn che mặt trắng, giày trắng, khóe mắt rưng rưng nước mắt, vũ khí của nàng là một chiếc ô dâu màu trắng, nàng cầm chiếc ô dầu màu trắng nhảy lên nhảy xuống dưới ánh trăng, thực sự giống như một bông bồ công anh bay trong gió.
Hoàng Đông Kiệt không ngăn cản mà nhìn nàng dùng sức nhảy từ nóc nhà bên cạnh. Nữ sát thủ thấy Hoàng Đông Kiệt không ngăn cản, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng nàng cảm giác hơi thở trên người Hoàng Đông Kiệt yếu hơn so với nàng, nhưng trực giác sát thủ nói cho nàng biết nam nhân này vô cùng nguy hiểm.
Cũng may này nam nhân không có ngăn trở nàng, bằng không hôm nay phải có khổ chiến.
Nữ sát thủ không quay đầu lại, nàng đi xa Hoàng Đông Kiệt, đồng thời nàng cũng nhớ kỹ dáng vẻ của Hoàng Đông Kiệt.
Nữ sát thủ mới vừa phóng qua không lâu, người đuổi bắt sau lưng xuất hiện, là người của Đại Lý Tự nhân, Hoàng Đông Kiệt cũng biết người cầm đầu, đó là Địch Thanh.
"Ai đó?”
"Ngươi xuống đây cho tai"
Phó quan của Địch Thanh thấy trên nóc nhà còn có người, nghi ngờ là đồng bọn của nữ sát thủ, chuẩn bị quát hắn xuống thì bị Địch Thanh giơ tay ngăn lại.
Địch Thanh cùng Nhị thúc đã tới phố Đồng Tử tìm Hoàng Đông Kiệt, đối với kẻ từ một tên cờ bạc tệ hại bỗng chốc biến thành cao thủ Hậu Thiên, hắn đương nhiên nhớ rõ.
Hơn nữa Nhị thúc còn nói người này không phải Hậu Thiên hậu kỳ thì cũng là Hậu Thiên đỉnh phong.
Lý do là hắn viết cuốn tiểu thuyết được lưu truyền rộng rãi Lúc Ta Làm Vương Gia, không có đạo hạnh đó thì không thể viết ra được cuốn tiểu thuyết thực tế như vậy.
Điều này càng khiến Địch Thanh có lý do ghi nhớ người này, giờ thấy hắn xuất hiện ở nội thành, Địch Thanh cũng có chút bất ngờ.
Chỉ có điều bất ngờ thì bất ngờ, bọn họ còn đang vội truy bắt nữ sát thủ, chưởng quầy tiệm rèn và nữ sát thủ là hai thế giới khác nhau, không thể là đồng bọn, hắn liên ngăn phó quan tiếp tục vô lễ với Hoàng Đông Kiệt.
"Giờ giới nghiêm đến rồi, mau tìm một khách điếm nào đó trọ lại, nếu không gặp người của Trấn Võ Ty thì phiên phức rồi!"
"Chúng ta đi thôi!"
Địch Thanh nhắc nhở Hoàng Đông Kiệt trên nóc nhà một câu rồi dẫn theo thuộc hạ tiếp tục truy bắt nữ sát thủ.
Hoàng Đông Kiệt nhìn bóng Địch Thanh dẫn người rời đi, không biết bọn họ có thể bắt được người hay không, liền thu hồi sự chú ý.
Đêm khuya tĩnh lặng, hắn nên tìm một chỗ trọ lại thôi.
"Lão đại, sao ngươi lại vào nội thành thế?"
Con vẹt đêm không về ổ thấy lão đại của mình ở nội thành cũng bất ngờ, vội bay tới đậu trên vai Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt để người khác không phát hiện ra hắn và con vẹt có quan hệ, đưa tay vuốt lên vai, con vẹt rõ ràng đang đậu trên vai hắn nhưng mắt thường không thấy được sự tồn tại của nó."Ta tìm được thê tử của ta rồi, nàng ấy đang ở phủ Tần vương!"
"Ta để lại hơi thở của ta trên người nàng, ngươi sẽ cảm nhận được!" "Ngươi có thể đi gây phiên phức cho phủ Tần vương, miễn là không liên lụy đến nàng là được!" Hoàng Đông Kiệt nói.
"Tìm được rồi, còn ở phủ Tần vương nữa, thôi vậy, ta đã phỏng hỏa phủ Tần vương một trận, coi như trả thù một mũi tên đó, lười đi gây phiền phức cho bọn họ lắm!"
Con vẹt thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận