Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1293

Chương 1293: Chìm, đại lục chìm rồi
"Đụng"
"Đụng"
"Oanh"
Tốc độ nhanh chóng, không tìm thấy
thân ảnh của hai người, trong hư không
truyền đến từng đạo không bạo tư thế
dời núi lấp bể, không đến một hơi thở, hai
người không biết đã giao phong bao
nhiêu chiêu.
"Không, a-"
"Mau đi, mau rời khỏi khu vực này, đừng
bị bọn họ lan đến."
"Phốc, như vậy làm sao được, ta rõ ràng
đã rút lui xa như vậy, làm thế nào còn vô
tình trúng chiêu, điều này sao có thể?"
"Nhanh lên chiến thuyền, mặt đất nứt vỡ quá nhanh."
Không đến mười hơi, ngay cả người lẫn hoàn cảnh đều chịu thanh tẩy kinh khủng.
Không chỉ địa hình vặn vẹo, mặt đất vỡ tan, nham tương trút xuống, ngay cả gió giật không bạo khi hai người giết chóc sinh ra liền giống như Địa Ngục Chi Phong. Thổi một cái, không phải hài cốt không còn, thì chính là người trong nháy mắt không còn.
Theo với hai người giết chóc, nhân mã song phương đã dần dần tách ra, ngoại trừ cuộc chiến cấp bậc Ma Tướng và cuộc chiến cấp bậc Siêu Việt Giả, những người khác đều bởi vì sợ bị lan đến mà tạm thời tách ra.
"Lão Ma Vương kia thật mạnh mẽ, lão gia tử đã dùng ra lực lượng còn mạnh hơn so với lúc trước đánh nhau với Kiếm Thánh Dizon Porterossay."
"Lại thêm với thanh Thánh Kiếm kia gia trì, Lão Ma Vương còn có thể giết chóc với lão gia tử lâu như vậy, không hổ là quái vật mang danh hiệu Ma Vương." Nim là vì ít khi có thể nhìn thấy Lão Ma Vương chiến đấu cùng lão gia tử, càng xem, nàng càng có thể cảm giác được giữa cùng cấp bậc vẫn có sự chênh lệch không vượt qua nổi.
Ma Vương Alpha Moyad nhìn Lão Ma Vương dần dần rơi vào hạ phong, tâm trạng cũng càng ngày càng nặng nề, dựa theo thiên mệnh Luân Hồi trước đây, dưới tình huống Thần Tộc không can dự, có thể đánh bại Ma Vương chỉ có Dũng Giả và Chuyển Sinh Giả.
Dù sao Ma Vương và Dũng Giả cũng là kẻ thù cũ hắn muốn phá vỡ thiên mệnh, nhìn thấy Dũng Giả và Chuyển Sinh Giả giả vẫn chưa có hoàn toàn trưởng thành, hắn như thể đã nhìn thấy hy vọng, ai ngờ sẽ nhảy ra một ông lão.
Không phải nói Dũng Giả cùng Ma Vương là kẻ địch cũ sao, nhưng đánh bại Ma Vương chỉ có Dũng Giả, vì sao lão nhân này lại sở hữu lực lượng phạm quy như vậy, chẳng lẽ lão nhân này cũng là một người có thể phá thiên mệnh.
"Đùng"
Khi Alpha Moyad đang suy nghĩ, Ma Kiếm trong tay Lão Ma Vương Barbariu không chống đỡ nổi mà vỡ nát.
"Xoẹt"
Một kiếm chém xuống, thẳng tiến không lùi, mũi kiếm trong tay Hoàng Đông Kiệt trực tiếp từ bả vai phải của Lão Ma Vương Barbariu chém xuống.
"Ma phệ”" Lão Ma Vương Barbariu phun ra một ngụm ma huyết, lấy ma huyết làm môi giới phát động đại chiêu, ý đồ lấy hắc ám vô cùng thôn phệ Hoàng Đông Kiệt vào. Hoàng Đông Kiệt nhìn hắc ám vô tận đánh tới, cũng không lui lại một bước, lại là một kiếm rất đơn giản đánh xuống, hắc ám trước mắt bị hắn chém ra.
Khi hắc ám vô cùng bị chém mở, Hoàng Đông Kiệt phát hiện Lão Ma Vương đã bị Alpha Moyad cứu đi.
"Ma thể của bản tôn cường hãn, vết thương mà hẳn tạo thành đối với ta cũng không phải là sâu lắm, ta còn có thể đánh một trận nữa."
Lão Ma Vương Barbariu mạnh miệng nói. "Vết thương không sâu, nhưng vết thương do thanh kiếm này tạo thành rất khó khép lại, ngươi cần ít nhất hơn nửa tháng mới có thể ma diệt thần dị do thanh kiếm kia mang tới, khôi phục thương thế."
"Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nhân loại kia chung quy vẫn mạnh hơn một phần so với ngươi."
"Hơn nữa ngươi và hẳn giết chóc lâu như vậy, hắn đã thăm dò chiêu thức của ngươi, bây giờ ngươi đánh với hắn, hầu như rất khó đả thương hắn, ngược lại hắn có thể tạo thành thương tổn đối với ngươi."
"Ngươi nghỉ một hơi, để ta tới, chiêu thức của hắn ta cũng đã thăm dò rồi, thêm với trước đó ngươi đã tiêu hao nhiều lực lượng của hắn như vậy."
"Dù cho hắn có thanh kiếm kia gia trì, hắn cũng không phải là đối thủ của ta" Alpha Moyad võ võ bả vai của Barbariu, một mình bước chậm hư không đi về hướng Hoàng Đông Kiệt. "Ta rất khen ngợi ngươi, cho ngươi một cơ hội sống, thần phục ta."
Alpha Moyad ngạo mạn nói.
Ông
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, dựng thẳng kiếm liền bổ một nhát, dùng hành động đáp trả Alpha Moyad.
Alpha Moyad nhìn thấy hành vi của Hoàng Đông Kiệt không khỏi lắc đầu, vì sao không trân trọng cơ hội sống thật tốt, chỉ thấy hắn tránh cũng không tránh, giơ tay lên trở tay võ một cái.
Giống như đập muỗi, đạo kiếm mang kéo dài qua Cửu Châu kia bị đánh tan nát, giống như mảnh gương vỡ tan tành tán loạn ở trong không khí, không đợi thế nhân hoảng sợ, Alpha Moyad một quyền vô cùng đơn giản đánh về phía Hoàng Đông Kiệt.
Quyền này vừa ra, Thiên Địa đóng băng, thời không điên đảo, vạn sự vạn vật vào giờ khắc này không chỉ mất đi năng lực hành động, ngay cả tư tưởng đều bị ngưng tụ lại.
Tràn ngập sát khí vắng vẻ diệt tuyệt, khoảnh khắc khi tâm thần của tất cả mọi người đông cứng lại, kín không kế hở bao phủ về hướng Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt liền đỡ một cái, cả người trợt rời khỏi hơn mười thước, điều này khiến cho Hoàng Đông Kiệt sửng sốt một chút, sau đó trên mặt hắn hiện ra vẻ giều cợt, ngay cả ánh mắt cũng là cười híp mắt.
Từ khi xuất đạo tới nay, tay áo và y phục của hắn từng bị người ta đánh vỡ, ngay cả cánh tay cũng từng bị người ta rạch ra một vết thương, nhưng rất khó khiến cho hắn lui bước.
Nhất là đánh đuổi hắn xa mười mấy mét, đây chính là chuyện chưa từng có.
Chân mày của Alpha Moyad cũng triệt để nhíu chặt lại, hắn từ trong cuộc chiến của Lão Ma Vương cùng lão nhân trước đó hầu như đã thăm dò chính xác tài nghệ thật sự của lão nhân.
Sở dĩ hắn dùng ra sáu phần lực lượng, cảm thấy một quyền này đủ để mãn diệt lão nhân này, kết quả một quyền lời thề son sắt khiến cho lão nhân này trợt lui hơn mười thước.
Lần này hắn làm sao có thể không hiểu, lão nhân này che giấu thực lực, hắn đã đánh giá quá thấp lão nhân này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận