Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 63. Đối mặt với nội tâm.




“Đừng giả bộ uất ức, nam nhân đó có gì tốt, ngươi luôn nói giúp hắn.”
Thẩm Hàm Nghiên rất tò mò, muội muội tính cách tinh quái nhưng sẽ không vô duyên vô cớ giúp một nam nhân nói chuyện.
"Ta có hơi thích hắn!"
Lời này vừa nói ra làm Thẩm Hàm Nghiên kinh ngạc, liên tục chớp chớp mắt nhìn muội muội.
“Không phải là thích như ngươi nghĩ, là tán thưởng, là cảm thấy hắn rất thú vị, có thể làm bằng hữu.”
Thẩm Hàm Nguyệt thấy tỷ tỷ hiểu lầm cũng không quá để ý, tùy tiện giải thích.
“Hô ~ dọa tỷ tỷ.”
“Sau này nói chuyện chú ý một chút, đừng dùng từ thích này một cách bừa bãi, hại tỷ tỷ cho rằng tiểu tử đó trong thời gian ngắn trộm được trái tim của ngươi.”
Thẩm Hàm Nghiên đối với muội muội này cũng không có cách nào, một khi muội muội buông ra, cái gì cũng có thể đùa giỡn.
“Trộm thì trộm, dù sao ta cũng không có bất mãn với hắn, chỉ cần hắn có năng lực đó.”
Thẩm Hàm Nguyệt đúng như tỷ tỷ nàng nói, một khi nàng buông ra thì suy nghĩ cổ quái của nàng cũng khiến cho người ta ngạc nhiên không thôi.
“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hắn thực sự tốt hơn nhiều so với những nam nhân khác.”
“Những nam nhân khác thấy chúng ta nếu không phải là nịnh bợ thì là lấy lòng chúng ta.(*) (*) Nguyên văn là 投其所好,赠其所需 (Đầu kì sở hảo, tặng kì sở nhu): Lấy lòng là việc tốt, biếu tặng là việc cần
“Hoặc là giả vờ, hoặc là không có bản lĩnh khoe khoang lung tung.”
“Bọn họ có ai là thật lòng đâu chứ, không phải đều là vì thân phận và sắc đẹp của chúng ta mà đến hay sao?”
“Hắn thì không giống, hắn không giả vờ, hắn như thế nào thì là như thế ấy.”
“Ngay cả ánh mắt nhìn chúng ta cũng không giống với những nam nhân khác, không có chút ý xấu nào, phần lớn là thưởng thức.”
“Đôi khi hắn hơi khô khan cũng hơi ngốc, quá dễ tin lời người khác.”
Thẩm Hàm Nghiên hiếm khi khen ngợi Hoàng Thiên Trấn, chỉ là khi nàng khen ngợi, miệng lộ ra vẻ tươi cười mà ngay cả chính nàng cũng không nhận ra.
“Hắn tốt hơn nhiều so với những nam nhân khác, nhưng hắn không phải là người thích hợp với chúng ta, hơn nữa hắn đã có vị hôn thê rồi.”
Thẩm Hàm Nghiên đang nói cho muội muội nàng, đùa thì đùa nhưng tốt nhất không nên có ý nghĩ đó trong đầu.
“Không đúng nha tỷ tỷ, ngươi thường xuyên đánh hắn, sao có thể khen ngợi hắn như vậy, không phải là...”
Thẩm Hàm Nguyệt cười tủm tỉm nhìn tỷ tỷ của nàng giống như hồ ly bắt được thỏ.
“Ta thấy ngươi đang muốn bị đánh.”
Thẩm Hàm Nghiên cảm thấy cần phải sửa lại tác phong cổ quái của muội muội mới được, ngay cả tỷ tỷ cũng dám đùa giỡn, qua vài năm nữa thôi là cánh của nữ tử này sẽ cứng lên. “Đừng nha tỷ tỷ, hì hì...”
“Hì hì...Dừng lại, tỷ tỷ...Hì hì...”
Thẩm Hàm Nguyệt bị tỷ tỷ gãi đến ngứa ngáy, cười xin tha.
“Hình như ta trở về không đúng lúc, các ngươi tiếp tục đi.”
Hoàng Thiên Trấn trở về thấy hai tỷ muội đánh nhau cũng khá thú vị. Nói thật, hắn muốn nhìn thêm nhưng hắn biết nếu nhìn nữa hổ cái sẽ phát tác.
“Trở về rồi thì mau chuẩn bị thức ăn cho chúng ta.”
Bị Hoàng Thiên Trấn thây phải cảnh này, hai tỷ muội đều hơi ngượng ngùng, vội vàng ngừng đùa giỡn, kéo góc áo xuống, sửa sang lại trang phục, sợ lộ chỗ không nên lộ ra.
“Ừ, ta có thể làm được.”
Khoảnh khắc Thẩm Hàm Nguyệt kéo góc váy xuống, Hoàng Thiên Trấn vẫn thấy đôi chân trắng tinh tế. Nội tâm Hoàng Thiên Trấn rung rinh một chút, nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài.
Sợ bị con hổ cái bên cạnh Thẩm Hàm Nguyệt phát hiện ra, nhưng Hoàng Thiên Trấn không biết, Thẩm Hàm Nguyệt đã phát hiện ánh mắt hắn lóe lên, nhất thời lỗ tai nàng đỏ bừng.
“Tiểu Nguyệt sao tai ngươi lại đỏ như vậy?”
Thẩm Hàm Nghiên thấy hai tai muội muội đỏ bừng, sờ trán muội muội một chút, không bị cảm, tò mò sao hai tai muội muội lại đỏ.
“Không có gì, có thể là vừa rồi tỷ tỷ gãi ta ngứa ngáy, khiến cho ta nghẹn thở nên lỗ tai đỏ bừng.”
Thẩm Hàm Nguyệt không nói thật, tùy tiện tìm một lý do để lừa gạt tỷ tỷ nàng.
Có điều nàng lừa gạt tỷ tỷ, ánh mắt lơ đãng liếc Hoàng Thiên Trấn một cái.
Bị phát hiện sao, thật xấu hổ nha ~
Hoàng Thiên Trấn đang làm thức ăn hai tay run rẩy một chút, nhưng hắn che giấu rất tốt, một chút sơ hở cũng không lộ ra.
Tiếp tục giả vờ trung thực để làm những gì hắn phải làm.
Chỉ là lúc ăn cơm, muội muội Thẩm Hàm Nguyệt thừa dịp tỷ tỷ nàng không chú ý, lén kề tai Hoàng Thiên Trấn nói một câu:
“Tiểu ca ca, chân của ta có đẹp không?”
Hoàng Thiên Trấn toàn thân cứng đờ, bây giờ hắn có thể nói gì, chỉ có thể nói: Hảo gia hoả, tỷ tỷ thì là nữ bạo lực, hổ cái...
Còn muội muội mặt ngoài thì ngoan ngoãn, nhưng sau khi buông ra, ngươi sẽ phát hiện một mặt khác của nàng, tinh quái, thích trêu người, thích nghịch ngợm...
Chờ tỷ tỷ quay đầu lại, Hoàng Thiên Trấn và Thẩm Hàm Nguyệt sớm đã trở lại dáng vẻ như bình thường.
Khoảnh khắc vi diệu này khiến cho giữa hai người có bí mật nhỏ, cũng khiến cho quan hệ của hai người bất tri bất giác kéo gần không ít.
Đáng tiếc Thẩm Hàm Nghiên thân là tỷ tỷ lại không biết bên cạnh nàng xuất hiện một tiểu phản đồ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết có phải là Hoàng Thiên Trấn bọn họ xui xẻo hay không, hay là có người âm thầm giở trò quỷ, khiến cho bọn họ mấy ngày nay ngay cả một cái bóng ma cũng không thấy.
“Thịt này không ngon, làm lại một phần.”
“Sao ngươi lại chậm như vậy, săn mồi cần lâu như vậy sao?”
“Nhìn cái gì nhìn, còn nhìn ta đánh ngươi.”
Cũng không biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, tính tình Thẩm Hàm Nghiên trở nên cuồng bạo hơn rất nhiều, khiến cho Hoàng Thiên Trấn hơi khó hiểu.
“Hai ngày nay tỷ tỷ ngươi làm sao vậy, sao cứ bạo phát tính tình thế?”
Hoàng Thiên Trấn rất tò mò, lén đến hỏi muội muội Thẩm Hàm Nguyệt.
“Tỷ...Tỷ tỷ, cái đó đang đến.”
Thẩm Hàm Nguyệt mặt dần đỏ lên, ánh mắt né tránh ngượng ngùng nói.
Hết chương 63.

Bạn cần đăng nhập để bình luận