Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1116. Lãng phí




“Không có gì phải sợ cả. Đối với những người như chúng ta, quyền lực chỉ là công cụ phục vụ chúng ta”.
“Dù chúng ta có bao nhiêu quyền lực cũng không bao giờ bằng sức lực của chính chúng ta!”
“Gia nhập chúng ta đi. Hoàng đế của chúng ta rất vui vẻ, hắn sẽ không quan tâm đến chúng ta. Chỉ cần không xảy ra nguy cơ diệt quốc, hắn bình thường sẽ không làm phiền gì chúng ta!”
Loxleya lại mời.
“Có vẻ như ngươi đang rất khẩn cấp. Bán thần thực sự hiếm đến thế à?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
“Nói thế này thì hầu hết các vương quốc trên đại lục đều có cơ hội triệu hồi Dũng Giả, nhưng chỉ có một số ít Dũng Giả được triệu hồi thành công!”
“Theo như ta được biết, trong đó có ta, trên bề mặt chỉ có năm Dũng Giả. Kể cả những người không thấy được trong bóng tối thì số lượng Dũng Giả cũng không vượt quá bảy!”
"Tính bảy đi, bảy Dũng Giả cũng không phải mỗi người đều là trình tự bán thần, cũng có hai ba là vô hạn tiếp cận bán thần."
“Nói đến người chuyển sinh thì số lần chuyển sinh ít hơn số lượng Dũng Giả, có thể ít hơn ba!”
“Có ít hơn mười Dũng Giả cộng với người chuyển sinh, không phải tất cả đều là cường giả bán thần.”
“Ta giải thích như vậy, bây giờ ngươi đã hiểu cường bán thần giả quan trọng như thế nào!”
Hoàng Đông Kiệt không trả lời, hắn không phải trẻ con, Loxleya chỉ nói về sự khan hiếm của những người như bọn họ và lợi ích khi gia nhập quốc gia Huy Dạ.
Mặt khác hoàn toàn không được đề cập đến.
Loxleya cảm thấy lo lắng khi thấy ông lão trước mặt bình tĩnh như vậy, hắn quả thực là một ông lão nhưng không dễ bị lừa.
“Ta không gạt ngươi. Nơi nào có người, nơi đó sẽ có tranh chấp. Mối quan hệ giữa đế quốc Huy Dạ của chúng ta và đế quốc Huyễn Nguyệt không tốt lắm, thực lực của bọn họ ngang bằng với chúng ta!”
“Chỉ là mối quan hệ của bọn họ với Giáo Đình thân thiết hơn chúng ta tưởng, nên chúng ta rất cần một cường giả bán thần tham gia để đối kháng áp lực từ Giáo Đình!”
Loxleya biết loại chuyện như thế này giấu không được, cho nên tốt nhất là nói ra, tỏ ra thành thật hơn.
“Giáo Đình không dễ chọc. Có Ma tộc thì phải có thần tộc. Nếu ta không nhầm, Giáo Đình là người phát ngôn của thần tộc ở nhân gian!”
Giọng của Hoàng Đông Kiệt không hề nghi vấn, hiển nhiên hắn rất chắc chắn Giáo Đình là người phát ngôn của thần tộc ở nhân gian.
“Thần tộc quả thực nắm giữ quyền lực trong thế giới này, nhưng bọn họ không phải là thần thực sự, bọn họ không phải là bất khả chiến bại, bọn họ chỉ là những sinh vật mạnh hơn con người một chút mà thôi!”
“Thực lực của bọn họ nói chung là mạnh mẽ, nhưng cường giả bán thần của bọn họ vẫn còn rất hiếm, bọn họ không thể tùy tiện buông xuống đến đại lục nên bọn họ cần Giáo Đình!”
“Chúng ta là Dũng Giả, được thế giới này chiếu cố. Thần tộc và Giáo Đình cũng rất lo lắng khi đối mặt với chúng ta. Dù sao thì chúng ta cũng là dị loại đủ để giết chết dị loại bọn họ!”
“Cho nên thần tộc thì sao chứ, tại sao chúng ta phải sợ bọn họ!”
Loxleya cho rằng lão gia tử kiêng kị thần tộc phía sau Giáo Đình, lại lo lắng lão gia tử chỉ hiểu biết một nửa về thần tộc, khiến cho lão gia tử cẩn thận thần tộc quá, cho rằng thần tộc quá mạnh mẽ, không dám chiến đấu theo ý muốn.
Để ngăn cản lão gia tử quá thận trọng với thần tộc, hắn cũng không khách khí hạ thấp thần tộc, ám chỉ rằng lão gia tử không nên lo lắng quá nhiều về thần tộc.

“Đế quốc Huy Dạ và đế quốc Huyễn Nguyệt đều có Dũng Giả, sự tồn tại của Dũng Giả rất đặc biệt. Nếu một ngày đế quốc Huy Dạ và đế quốc Huyễn Nguyệt thực sự đánh nhau!”
“Giáo Đình có lẽ sẽ không tham gia vào việc tranh chấp giữa Dũng Giả. Cùng lắm là gây áp lực hoặc chỉ trích bằng mồm!”
“Nếu lão gia tử có thể gia nhập với chúng ta, chúng ta sẽ có hai cường giả bán thần, Giáo Đình, e rằng chỉ trích bằng mồm cũng không giám nói!”
“Cứ giả vờ như ngươi không thấy cuộc chiến giữa hai đế quốc của chúng ta!”
Loxleya háo hức nhìn Hoàng Đông Kiệt, rất hy vọng ông lão có thể cũng bọn họ đến đế quốc Huy Dạ.
Bọn người Luân Nạp cũng nhìn Hoàng Đông Kiệt, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu tất cả chỉ thuộc về một ý nghĩ của lão gia tử.
“Được đích thân một Dũng Giả mời, ta rất xem trọng thành ý của các ngươi!”
“Nhưng ta vẫn xin lỗi. Đoàn mạo hiểm Phá Hiểu chúng ta già thì quá già, nhỏ thì quá nhỏ. Thật sự không tiện tham gia vào trận chiến giữa các đế quốc!”
Hoàng Đông Kiệt từ chối.
“Đừng nghĩ ngợi nữa, hãy tham gia cùng chúng ta, sự an toàn của bọn họ sẽ được bảo vệ tốt hơn!”
Loxleya nhìn lướt qua các thành viên khác của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, ngoại trừ Nim ra, Luân Nạp vừa bước vào lĩnh vực anh hùng, những người khác thực sự không thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Có thể nói, tất cả những người khác trong đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đều là gánh nặng, một mình kéo lão gia tử xuống để bảo vệ cả tập thể. Ý nghĩa của sự tồn tại của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu là gì?
Chẳng vì lý do gì mà một cường giả bán thần hiếm có lại bị hạn chế ở một nơi nhỏ bé như vậy.
Thật là lãng phí!
Thật đáng buồn đáng giận!
Hết chương 1116.

Bạn cần đăng nhập để bình luận